Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 224: Đường gia (một)




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Nó không hiểu, tại sao vật nhỏ bẩn thỉu này ôm chủ nhân, chủ nhân lại không tức giận, nó cũng chỉ đến ôm nàng một chút, sao nàng lại phát giận...

Mặc kệ Hùng Nhất có hiểu hay không, cũng không thể tránh được việc quả Thiên Linh của nó mấy ngày tới sẽ bị trừ!

"Trừ một tuần quả Thiên Linh!" Phong Như Khuynh hít một ngụm khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hùng Nhất oan ức, đến bây giờ nó cũng không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Phong Như Khuynh.

Trừ một tuần quả Thiên Linh, thật sự là muốn mạng của nó!

Hoàn hảo, hoàn hảo là nó biết mấy chỗ Lang ca giấu quả Thiên Linh,d/đ+l(q^đ có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp của nó...

"Còn có ngươi, cút cho ta!"

Có lẽ vì quá mức tức giận, một chân khác của Phong Như Khuynh như có được lực lượng vô hạn, ầm một cước, đá thân thể Tiểu la lỵ bay ra ngoài, trong không trung xoay mấy vòng, vững vàng rơi ngoài cửa.

Tròng mắt Thiên Ngưng cứng lại.

Từ nhỏ sức lực tiểu thư đã vô cùng lớn, nàng ấy có bao nhiêu lực lượng, không ai rõ ràng hơn nha hoàn thiếp thân là mình đây, vậy mà người bị xưng phế vật Phong Như Khuynh, thế nhưng lại tránh thoát khỏi tay tiểu thư?

Hơn nữa, theo những hiểu biết của nàng với Thế Tục Giới, người mười sáu tuổi có thể đột phá đến Chân Vũ giả đã ít lại càng ít, cho dù ở gia tộc lánh đời, thiên phú như vậy được xem là bình thường, cũng sẽ không bị gọi là phế vật.

Nhưng dù sao ở đây cũng là Thế Tục Giới, khác với chỗ của các nàng, mười sáu tuổi đột phá Chân Võ giả, đã xem như thiên tài của Thế Tục Giới rồi.

Thật sự không rõ, tại sao người đời đều gọi nàng là phế vật?

Thiên Ngưng không nghĩ nhiều nữa, nàng tiến đến, nâng Tiểu la lỵ bị ngã đến hồ đồ đứng dậy, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người thế nào?"

Ánh mắt Tiểu la lỵ đỏ bừng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám đối xử với nàng như vậy.

Nàng thật sự không cam lòng!

Không tiến vào được phủ Công chúa, nàng quyết không bỏ qua!

"Thiên Ngưng, ngươi đi mua tòa nhà bên cạnh cho ta, nàng không cho ta vào phủ Công chúa, vậy ta liền mỗi ngày đều trèo tường qua theo dõi nàng!"

Nàng nhất định phải làm cho rõ, tại sao Nam Huyền lại coi trọng Phong Như Khuynh!

Nếu mỗi ngày đều giám thị nàng ta, chung quy sẽ có thể phát hiện nàng ta ưu tú ở chỗ nào?

"Còn có, ta muốn trang điểm và thay y phục mới, hừ, nàng ghét bỏ ta xấu, không cho ta vào phủ, vậy ta liền trang điểm thật xinh đẹp! Có lẽ nàng sẽ trúng mỹ nhân kế, mời ta vào trong?"

Thiên Ngưng ngây người hồi lâu: "Tiểu thư, người không phải... muốn cải trang để những người đó không tìm được à?"

"Những người trong tộc đó thật sự rất ngu xuẩn, đến bây giờ vẫn không tìm được ta, có lẽ lấy chỉ số thông minh bọn hắn,d.đ-lê(quý^đôn không có cách nào tìm được ta? Ta mặc kệ, ngươi cũng phải rửa sạch sẽ! Hai người phần thắng sẽ lớn hơn nhiều so với một mình ta"

Tiểu la lỵ đứng lên, kiêu căng hất cằm.

Nàng đối với dung mạo của bản thân, vẫn rất tin tưởng, hồ ly tinh thích mỹ nhân, vậy nàng sẽ dùng mỹ nhân kế! Nàng không tin không câu được nàng ta! Ngoan ngoãn mời nàng vào trong phủ Công chúa!

...

Trong không gian rất rộng lớn.

Ngoại trừ Thần Dược Tông đã bị di chuyển, vẫn còn thế giới rộng lớn bên ngoài

Nhưng Phong Như Khuynh cũng không biết tại sao, đối với ngày trước của Thần Dược Tông, nàng có cảm giác không nói rõ nên lời, cho nên, nàng đến hậu sơn Thần Dược Tông tìm đỉnh núi trồng dược liệu.

Đáng tiếc, Linh Thú không thể tiến vào không gian, tất cả dược liệu đều cần nàng tự mình gieo trồng, mà phương pháp chăm sóc Linh Dược tuy Phù Thần và Thanh Hàm đã dạy cho nàng, nhưng hai tên gia hỏa này cũng không có cách nào trồng dược.