Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: MAC
"Được, vậy ta sẽ ban một phủ đệ ở trong khu phố Nam cho con, phủ đệ kia cách Nạp Lan tướng quân gia khá gần. . ." Phong Thiên Ngự dừng một lát, lại nặng nề nói: "Có điều, lúc trước một nhà Nạp Lan tướng quân ngăn cản con và Dung quý phi đến gần, bọn họ cũng là vì tốt cho con, con đừng có lại nổi lên tranh chấp với một nhà Nạp Lan, dù sao bọn họ. . . Là gia tộc bên mẫu thân của con."
Phong Như Khuynh rũ đôi mắt xuống.
Mẫu thân Nạp Lan Yên của ‘nàng’ chính là đại tiểu thư của Nạp Lan gia, sau khi mẫu thân qua đời, cữu cữu ‘nàng’ Nạp Lan tướng quân cũng đối xử với ‘nàng’ vô cùng tốt, nhưng hết lần này đến lần khác, ‘nàng’ bị mẫu nữ Dung quý phi mê hoặc, chẳng những không để ý ngăn cản của Nạp Lan tướng quân, dám đưa Thiết Huyết Lệnh cho Dung quý phi. Còn thường xuyên cùng Phong Như Sương bắt nạt nhi nữ của cữu cữu.
Nhớ đến đủ loại ở đời trước, Phong Như Khuynh có chút đau đầu đỡ trán.
"Phụ hoàng, người yên tâm đi, con sẽ không xung đột với cữu cữu bọn họ."
Phong Như Khuynh đã từng thật sự là người ngốc, ai đối tốt với ‘nàng’, ai đang lợi dụng ‘nàng’, ‘nàng’ đều không thể phân biệt, ương bướng tổn thương những người thật tâm yêu thương ‘nàng’.
Nhưng. . . Nói đến Thiết Huyết Lệnh, vật này. . . Nàng nhất định phải lấy về!
"Con có thể có cách nghĩ này, phụ hoàng cảm thấy rất vui mừng." Phong Thiên Ngự mỉm cười: "Chỉ là, mấy ngày gần đây trẫm còn đang thấy lạ với biến hóa của con, bây giờ thấy con trở thành đệ tử của quốc sư, trẫm cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, tất nhiên là quốc sư cảm hóa con, mới có thể khiến con hiểu chuyện như vậy."
Quốc sư. . . Cảm hóa nàng?
Phong Như Khuynh híp đôi mắt sáng, nếu quốc sư nguyện ý cởi sạch mà nói, cái kia nàng cũng vui vẻ bị hắn cảm hóa.
"Quốc sư rất tốt." Phong Như Khuynh cười tủm tỉm.
Quốc sư đẹp như vậy, tự nhiên là vô cùng tốt.
"Bệ hạ."
Đúng lúc này, một tên thái giám vội vàng đi tới, phất phất trần, hành lễ nói: "Thừa tướng ở bên ngoài cầu kiến."
Thừa tướng? Phụ thân của Liễu Ngọc Thần?
Bởi vì Liễu Ngọc Thần, Phong Như Khuynh cũng không muốn nhìn thấy người của phủ thừa tướng, lông mày của nàng khẽ nhíu lại, nói: "Phụ hoàng, vậy con đi về trước, người xử lý chuyện quan trọng đi."
"Được."
Sắc mặt của Phong Thiên Ngự trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: "Người đâu, để Liễu Phi Hoành vào."
. . .
Lúc Phong Như Khuynh xoay người đi đến ngự thư phòng, đã thấy Liễu Phi Hoành đứng ở cổng yên tĩnh chờ.
Liễu Phi Hoành cũng không nghĩ công chúa khôi phục nhanh như vậy, hơn nữa còn nhìn thấy ở trong ngự thư phòng, vì lẽ đó, khi trông thấy thiếu nữ mập mạp kia đi đến, sắc mặt của ông ta đầu tiên là cứng đờ, có chút lúng túng hành lễ.
"Vi thần tham kiến công chúa."
Phong Như Khuynh bình tĩnh nhìn Liễu Phi Hoành, dừng bước lại: "Liễu thừa tướng, thư hưu thê của Liễu Ngọc Thần đâu?"
Lúc trước Liễu Ngọc Thần đưa hưu thư vào trong tay ‘nàng’, chỉ tiếc, ‘nàng’ chịu không nổi kích thích này mà lựa chọn tự sát, hưu thư kia tất nhiên cũng rơi vào Liễu gia.
Liễu Phi Hoành khẽ giật mình, ông vội vàng giải thích nói: "Công chúa, vi thần sẽ bảo Ngọc Thần thu hồi hưu thư về, đồng thời, hắn sẽ đích thân nhấc đại kiệu tám người khiêng đến đây nghênh đón công chúa trở về, còn xin công chúa cho hắn một cơ hội."
Phong Như Khuynh cười, nàng cười rất là rực rỡ: "Thừa tướng, nhất định là ngươi hiểu sai rồi, ta là để ngươi đưa hưu thư đến trong phủ của ta, ta cũng đã nói với Liễu Ngọc Thần rồi, về sau ta và hắn, thành hôn đều không liên quan đến nhau."
Liễu Phi Hoành sửng sốt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, sững sờ nhìn Phong Như Khuynh.
Công chúa đây là. . . Muốn hòa ly với Ngọc Thần?
Không phải là nàng yêu Ngọc Thần đến chết đi sống lại sao? Thế mà cũng cam lòng rời khỏi Ngọc Thần?
Còn nữa, công chúa có tiếng xấu, lại mập mạp xấu xí như thế, về sau còn thêm vào danh bị hưu, nàng còn có thể gả đi hay sao?