Binh lính đi tra xét tình huống của huynh đệ hề thị và quân đội. Lý Chấn thì trở lại trong thành.
Hắn nhìn cảnh đổ nát thê lương trong thành, trong lòng buồn bã. Lần này tuy rằng may mắn thắng lợi, hoặc là nói lần này căn bản không gề thắng lợi, chỉ là Hề Ứng Long và Hề Trường Trinh chủ động ly khai Lâm Quế huyện, để lại đất cho hắn. Lý Chấn vừa đi vừa nhìn, tâm tình càng thêm trầm thấp. Đi được một vòng, Lý Chấn mới trở lại quân doanh mà quân đội đang tạm thời đóng quân.
Ngồi trong doanh trướng, Lý Chấn nhìn mưa bụi dâng lên ngoài doanh trướng, chậm rãi bình tĩnh lại.
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tự hỏi.
Liên tiếp thuận lợi trong thời gian gần đây, khiến hắn lâng lâng, không nghĩ chuyện chu đạo. Lý Chấn chậm rãi chải chuốt ý nghĩ, tĩnh hạ tâm để nghĩ lại.
Sau khi Đánh hạ Ngô Châu phủ, quân đội chia làm ba cỗ binh lực. Lý Chấn thì mang theo binh lính tiến vào Bình Nhạc phủ, trên đường không có gặp phải chút chống cự nào, cực kỳ thuận lợi đánh hạ Bình Nhạc phủ. Chờ hai lộ quân dưới trướng Dương Ban Hầu và Sử Mật Tư tới gần Quế Lâm phủ, nhất là sau khi ba nhánh đại quân hội hợp, đội quân liền hát vang tiến mạnh, không gặp phải chống cự tới ngoài thị trấn Lâm Quế huyện.
Sau đó, đại quân của Lý Chân lại tiến vào trong thành mà không hề gặp ngăn cản.
Về sau đó, lại thuận lợi tiến vào cửa thành bốn phía.
Thắng lợi Liên tiếp, thoải mái,, thế cho nên Lý Chấn cùng với tướng sĩ dưới trướng không chịu suy nghĩ vấn đề, chỉ muốn mau chóng lập công, mau chóng chiếm được Lâm Quế huyện.
Đầu óc không tỉnh táo nên bị đối phương dắt mũi lôi đi.
Kỳ thật khi Hề Ứng Long mở cửa thành, đã thể hiện rất rõ ràng là muốn dụ hắn vào thành. Nếu Lý Chấn quyết đoán rút khỏi, thay đổi sách lược áp dụng biện pháp vây thành, tất cả chuyện đều sẽ phát sinh thay đổi. Nhưng Lý Chấn nóng lòng muốn chiếm thành, liền xuất hiện tình huống sau khi vào thành bị Hề Ứng Long thiết kế. Mới xuất hiện cảnh bị lửa thiêu.
May mắn trời đổ mưa to, mới có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Một bài học!
Lý Chấn thở dài trong lòng, khiến mình chậm rãi tỉnh táo lại.
Hắn càng tự hỏi càng cảm thấy đây không phải ngẫu nhiên. Thất bại Lần này là kết quả sau khi tâm thái của Lý Chấn vì xuôi gió xuôi nước mà biến hóa tạo thành, chỉ là trùng hợp bộc phát ra vào lần này. Từ chuyến đi tới Bắc Kinh,, đến giải quyết Hồng Tú Toàn sau đó định đô Nam Kinh, cuối cùng áo gấm về nhà trở lại Quảng Đông, phong quang vô hạn.
Thắng lợi Liên tục đã khiến đầu óc Lý Chấn mê muội, chìm vào trong thắng lợi liên tục.
Thế cho nên không thể không quy linh đúng lúc, đặt bằng lại tâm thái.
"Báo! !"
Một thanh âm hùng hậu từ ngoài doanh trướng ngoại truyền.
Dương Ban Hầu bước đi tiến vào, cung kính đứng trước người Lý Chấn, thanh âm lộ ra vẻ trầm thấp nói: "Đại soái, đã điều tra xong vì sao quân đội của Hề Ứng Long có thể từ trong thành chạy đến ngoài thành."
" Nguyên nhân gì?" Lý Chấn hỏi.
Dương Ban Hầu nói: "Phủ Tổng đốc có một con đường cực rộng có thể nối thẳng ra ngoài thành, hơn nữa thông đạo dưới đất đi thông tới ngoài thành đều ở nơi lưu lượng người ít, không dễ bị phát hiện. Về phần cửa thành bốn phương bị phong bế, cũng là Hề Ứng Long bảo binh lính chiếm cửa thành trước, rồi mới bảo binh lính rút lui khỏi trong thành."
Lý Chấn gật gật đầu, hỏi: "Hề Ứng Long đâu?"
Dương Ban Hầu nói: "Đã tra được hướng đi Hề Ứng Long, hắn và Hề Trường Trinh mang theo binh lính rời khỏi, chạy về phía nam. Nhìn tình huống tựa hồ chạy tới triều Nguyễn ở đó. Nếu Hề Ứng Long không chạy tới đó thì là hắn cố lộng huyền hư, cố ý làm như vậy để hấp dẫn chúng ta thay đổi phương hướng."
Lý Chấn nói: "Chú ý Chặt chẽ hướng đi của Hề Ứng Long, nếu hắn rời khỏi Quảng Tây, tạm thời không cần quan tâm. Nếu hắn lưu lại muốn chờ thời cơ phản công, thì triệt để tiêu diệt hắn."
"Vâng."
"Công tác thống kê tổn thất binh lính Quân đội sao rồi?"
"Có rồi."
Lý Chấn nói: "Lấy số liệu tới đây, cho ta xem."
Dương Ban Hầu lập tức đi chấp hành, rất nhanh đem số liệu cầm tới.
Lý Chấn nhìn số liệu ghi lại trên giấy, vẻ mặt ngưng trệ, cả nửa ngàysau mới mở miệng nói: "Triệu tập quan quân trong quân bao gồm cả doanh trưởng , tập hợp trong doanh trướng, ta muốn họp."
Dương Ban Hầu xoay người rời khỏi, đi thông tri cho tướng lãnh trong quân.
Rất nhanh, cán bộ cấp doanh trong quân đều tụ tập trong quân của Lý Chấn. Lý Chấn nhìn tướng lãnh trong doanh trướng, quơ quơ số liệu giao chiến lần này, trầm giọng nói: "Lần này giao chiến, quân ta tổng cộng có một vạn bốn ngàn hơn người, có thể nói là thực lực cường đại. Đến bây giờ, nhân số giảm mạnh gần năm ngàn người, binh lính còn lại không tới chín ngàn người, đây là còn chưa tính số vũ khí tiêu hao, có thể tưởng tượng được tổn thất lần này."
Mọi người nghe vậy thì tất cả đều là im lặng không nói.
Đám người Dương Lộ Thiện, Đổng Hải Xuyên, Sử Mật Tư đều cúi đầu không nói gì.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Thất bại Lần này trách nhiệm lớn nhất là ở ta, bởi vì ta là chủ soái mà không làm tốt. Bởi vì phán đoán của ta sai lầm, mới dẫn đến quân đội bị đả kích trầm trọng."
Mọi người liên tục lắc đầu, đều phủ nhận.
Lý Chấn lại khẳng định nói: "Là ta sai thì là ta sai, không cần phải trốn tránh. Nhưng ta chủ động thừa nhận sai lầm, cũng không có nghĩa là các ngươi không có lỗi."
"Ta cho rằng là có!"
Lý Chấn dõng dạc nói: "Sự trường thịnh không suy của Một nhánh quân đội không chỉ có tác dụng của một thống soái, mà là ở nội hàm linh hồn quân đội thể hiện ra, cùng với văn hóa quân hồn của quân đội. Ta đưa ra yêu cầu của ta, hy vọng các ngươi truyền đạt, cũng hy vọng các ngươi thể ngộ ra tư tưởng của mình nhiều hơn."
" Chuyện ta nói có hai điểm, điểm thứ nhất là tâm thái của người chủ. Ta hy vọng mọi người coi bản thân là chủ nhân của quân đội, dùng tâm thái của người chủ phấn đấu cho thắng lợi và tiền đồ của quân đội. Dùng tâm thái của người chủ để làm việc, thành tựucủa quân đội cũng là thành tựu của bản thân các ngươi."
" Điểm thứ hai, là giá trị tồn tại! Đề tài này hơi lớn, nhưng nói đơn giản một chút, các ngươi ở bên trong quân đội, đối với toàn bộ quân đội có giá trị gù? Hoặc là nói có tác dụng gì? Các ngươi ở trong , quân doanh không chỉ là vì được ăn no, mà phải coi đây là ngôi nhà thứ hai, dùng tâm thái của người chủ để làm việc, xây dựng một quân đội tốt, đây là giá trị tồn tại."
"Ta hy vọng, mỗi người ở bên trong quân đội đều có thể cống hiến cho quân đội. Bất kể là binh lính, hay là trung đội trưởng, hay là chức quan gì khác, ta đều hy vọng có thể thể hiện ra giá trị của ra bản thân, suy nghĩ từ góc độ của quân đội, chứ không phải chuyện không liên quan tới mình thì kệ, phải trên cơ sở của điểm thứ nhất rồi phát huy ra giá trị."
Lý Chấn nghiêm túc nói: "Quân đội là của ta, cũng là của các ngươi. Hy vọng các ngươi sẽ nghĩ cho quân đội, đây là ta thể ngộ ra. Ta nghĩ lại sai lầm của mình, nhưng ta cũng hy vọng binh lính trong quân cũng nghĩ lại vấn đề của mình, thậm chí tướng lãnh các ngươi ở đây đều như vậy. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến quân đội vĩnh viễn bảo trì sức sống, bảo trì sức chiến đấu."
Mọi người nghe xong, đều trầm mặc tự hỏi.
Bọn họ là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này của Lý Chấn, thấy rất mới mẻ. Trong lòng lại dâng lên cảm giác bất đồng, cảm giác sự tồn tại của bọn họ tựa hồ có giá trị lớn hơn.