Nhà Trắng, văn phòng tổng thống.
Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức ngồi đối diện nhau, vẻ mặt của hai người đều vô cùng nghiêm trọng.
Tuy nói, hai người khi ở Đại Đỉnh tửu lâu đã cam đoan với Lý Chấn sẽ trừng phạt Mạch Khắc Đạo Nhĩ, nhưng thực sự phải xử lý Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, cũng không phải là điều hai người nguyện ý. Dù sao, Mạch Khắc Đạo Nhĩ cũng là nghĩ cho quốc gia, cho nên mới làm ra quyết định như vậy, đây là về tình có thể tha, không thể khiến người ta lạnh lòng.
Lâm Khẳng nhìn về phía Tây Hoa Đức, nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ngươi bình thường luôn có mưu kế nhiều nhất, đầu óc xoay chuyển nhanh nhất. Hiện giờ chuyện của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, ngươi có biện pháp nào không?"
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Xử lý rất khó, dù sao Lý Chấn cũng bám lấm không tha."
Lâm Khẳng vỗ bàn, oán hận nói: "Chẳng lẽ, thật sự phải yếu Mạch Khắc Đạo Nhĩ sao? Nếu như vậy, sau này sao còn có thể khiến bọn quan binh của quân đội lòng hướng về liên bang. Dù sao, Mạch Khắc Đạo Nhĩ cũng là vì liên bang mà tự tiện ra quyết định." Dừng một chút, Lâm Khẳng giận dữ nói: "Mạch Khắc Đạo Nhĩ này cũng thật là, đánh giặc không thắng ủ rũ mà về, bây giờ còn tự tiện làm ra quyết định, khiến chúng ta khó xử, đúng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa."
Tây Hoa Đức nhíu mày nói: "Oán giận cũng vô dụng, mau nghĩ biện pháp giải quyết."
Lâm Khẳng nói: "Không dễ xử lý."
Tây Hoa Đức nói: "Bất kể như thế nào, ta không ủng hộ nhất định phải xử lý Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng. Kết quả Tốt nhất là vừa có thể chiếu cố Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, vừa có thể chiếu cố tới cảm xúc của Lý Chấn, trấn an cả hai người, chuyện mới có thể giải quyết viên mãn. Nếu chỉ thỏa mãn điều kiện của Lý Chấn thì ta không đồng ý."
Lâm Khẳng thở dài nói: "Nói dễ hơn làm!"
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều dâng lên vẻ bất đắc dĩ.
"Tùng tùng."
Tiếng đập cửa, đột ngột vang lên.
Lâm Khẳng bực mình nói: "Tiến vào đi."
Cửa phòng mở ra, tư lệnh liên quân vừa thượng nhiệm Tư Khoa Đặc lão tiên sinh bước vào. Lâm Khẳng nhìn thấy Tư Khoa Đặc tiến vào, hỏi: "Tư Khoa Đặc các hạ, chiến trường tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì ư?"
Tư Khoa Đặc nói: "Đúng, đích xác là có một số chuyện."
Lâm Khẳng sắc mặt đại biến, ngồi thẳng lên, hỏi: "Chuyện gì?"
Tư Khoa Đặc không nhanh không chậm nói: "Tổng thống tiên sinh không cần khẩn trương như vậy, hiện giờ thế cục đối với chúng ta mà nói thì rất không tồi, vẫn đẩy mạnh vững bước về phía trước, hơn nữa trên biển và lục địa đều giành được hiệu quả không tồi. Chỉ là, binh lính quân đội phía nam có súng máy để sử dụng, lực sát thương của vũ khí này cực lớn, khiến cho tốc độ đẩy mạnh trên chiến trường giảm bớt, tạo thành phiền toái rất lớn cho chúng ta, khiến cho thương vong của chúng ta tăng mạnh trên diện rộng."
Lâm Khẳng nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại vũ khí, họa vô đơn chí!"
Tư Khoa Đặc đổi đề tài, tiếp tục nói: "Trừ chuyện vũ khí, còn có một chuyện nữa. Ta nghe nói quân đội bao vây Đại Đỉnh tửu lâu, binh lính muốn bắt Lý Chấn. Thế này là sao, sao đột nhiên muốn bắt Lý Chấn?"
Tây Hoa Đức giải thích nói: "Chuyện là thế này, Mạch Khắc Đạo Nhĩ biết được binh lính quân đội phía nam sử dụng vũ khí của Trung Quốc, cho rằng là Lý Chấn bán cho phía nam, cho nên trực tiếp phái một thiếu tá dẫn theo một liên binh lính đi bắt Lý Chấn. Nào ngờ, thiếu tá không bắt được Lý Chấn, ngược lại bị Lý Chấn bắt. Hiện tại, Lý Chấn cứ bám lấy chuyện này không buông, nhất định muốn trừng phạt Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng. Lý Chấn càn quấy, chúng ta rất khó xử! Dù sao, Mạch Khắc Đạo Nhĩ cũng là nghĩ cho quốc gia."
Lâm Khẳng thở dài nói: "Lý Chấn rất giảo hoạt, hắn đem trách nhiệm bán vũ khí đổ cho thương nhân. Nói là thương nhân mua vũ khí từ từ Trung Quốc, sau đó đầu cơ trục lợi bán cho phía nam, chúng ta không túm được nhược điểm của Lý Chấn."
Tư Khoa Đặc nghĩ nghĩ, sau đó cười tủm tỉm nói: "Biện pháp giải quyết rất đơn giản, ngoài mặt cứ gán tội cho Mạch Khắc Đạo Nhĩ, chờ phong ba của chuyện này qua đi, lại thả Mạch Khắc Đạo Nhĩ ra là được. Ta tin, Mạch Khắc Đạo Nhĩ có thể hiểu dụng ý của chúng ta. Về phần vấn đề vũ khí, vũ khí của phía nam phi thường lợi hại, chúng ta phải mua vũ khí mới, nếu không, tổn thất sẽ lớn hơn."
Lâm Khẳng nói: "Đề nghị của Tư Khoa Đặc tiên sinh không tồi, trước mắt chỉ có thể xử lý như vậy."
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Chuyện không đơn giản như vậy!"
Lâm Khẳng hỏi: "Vì sao?"
Tây Hoa Đức nói: "Chúng ta giao tiếp với Lý Chấn đã được một đoạn thời gian, còn không biết Lý Chấn ư? Thằng nhãi này là kẻ có thù tất báo, là người nhìn thấy lợi ích sẽ dở công phu sư tử ngoạm. Chúng ta nếu muốn mua vũ khí từ tay hắn, chỉ sợ sẽ bị lừa."
Tư Khoa Đặc chủ động nói: "Ta và Lý Chấn có chút giao tình, ta đi thử một lần."
Tây Hoa Đức mừng rỡ nói: "Tư Khoa Đặc các hạ nguyện ý đi là thích hợp nhất."
Lâm Khẳng nói: "Vất vả cho các hạ rồi."
Tư Khoa Đặc lắc đầu nói: "Tất cả đều là vì quốc gia, không vất vả."
Hắn đứng lên cáo từ, rời văn phòng tổng thống. Đối với quốc gia, Tư Khoa Đặc cam tâm tình nguyện trả giá. Chỉ cần có thể giúp quốc gia giải quyết khó khăn, hắn bỏ đi cái mặt già nua này cũng không ngại. Tư Khoa Đặc đi tới ngoài phòng của Lý Chấn, gõ cửa phòng. Một lát sau, Hoàng Cường ra mở, nhìn thấy là Tư Khoa Đặc liền mời Tư Khoa Đặc vào nhà.
Tư Khoa Đặc sau khi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Lý tổng thống. Ta lần này đến bái phỏng, cũng không phải vì chuyện riêng, mà là vì việc công, là vì chuyện vũ khí và Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng mà đến."
Lý Chấn cười nói: "Nói thẳng ra đi."
Tư Khoa Đặc tiếp tục nói: "Lâm Khẳng tổng thống và quốc vụ khanh Tây Hoa Đức đang thương định chuyện định tội Mạch Khắc Đạo Nhĩ, cho nên xin Lý tổng thống kiên nhẫn chờ đợi. Đồng thời, liên bang muốn mua vũ khí từ tổng thống tiên sinh, dùng để công phạt chính phủ phía nam."
Lý Chấn mỉm cười, nói: "Chuyện của Mạch Khắc Đạo Nhĩ mỏi mắt mong chờ. Về phần vũ khí, ta cũng nguyện ý bán ra, một khẩu súng máy, dựa theo tiền Trung Quốc thì một trăm lượng bạc."
Tư Khoa Đặc trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cơ hồ hét lên: "Ngươi đi ăn cướp à?"
Lý Chấn thản nhiên nhún vai nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, bởi vì là ngươi đến, ta mới có thể cho giá ưu đãi như vậy. Đổi lại là Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức tới, ta nhất định đòi ba trăm lượng bạc. Nếu ngại giá đắt thì có thể không mua, dù sao ta không thiếu tiền. Đương nhiên, súng máy như vậy không cần quá nhiều, một ngàn khẩu là đủ, trên mỗi chiến trường đều có thể trang bị, đủ để chống lại hỏa lực của đối phương."
Tư Khoa Đặc rất đáng thương nói: "Lý tổng thống, giảm giá chút đi."
Lý Chấn nói: "Đây là già thấp nhất rồi, không thể giảm được nữa."
Tư Khoa Đặc trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta đi tìm Lâm Khẳng tổng thống thương lượng một chút, rồi đến báo kết quả cho ngươi." Sau khi nói xong, Tư Khoa Đặc ly khai chỗ ở của Lý Chấn, bước vào văn phòng của Lâm Khẳng. Hắn sau khi bẩm báo tin tức, Lâm Khẳng thương lượng với Tây Hoa Đức với thương lượng với Tây Hoa Đức hồi lâu, cũng chẳng nghĩ ra cách nào, chỉ có thể đáp ứng, quyền chủ động nằm trong tay Lý Chấn, bọn họ không có quyền phản bác.
Bởi vì, Lý Chấn chỉ cho hai lựa chọn!
Mua! Hoặc là không mua!
Ngươi có thể không mua, Lý Chấn người ta còn không muốn bán. Vì có được vũ khí, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chỉ có thể nhịn bị Lý Chấn lừa, mất một trăm vạn lượng bạc mua một ngàn khẩu súng máy để trang bị cho quân đội.