Thần Xạ Nhà Thanh

Chương 1076: Vấn đề hạch tâm




Mã Lợi Á đứng lên, nói: "Các ngươi nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa!"

Tư Khoa Đặc khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lý tổng thống, không ngờ ngài lại lựa chọn thuyết phục phu nhân của ta. Ta không thể không nói, ngài vì để ta tới Trung Quốc, thật sự là hao tổn tâm cơ, xứng để gọi là hèn hạ vô sỉ!"

Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh quá khen!"

"Ngươi, ngươi..."

Tư Khoa Đặc thấy Lý Chấn không tức giận thì bực mình nói: "Gặp phải ngươi, coi như ta xui xẻo."

Lý Chấn cười cười, nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh gặp phải ta, không phải xui xẻo, là duyên phận, cũng là kỳ ngộ. Nếu ngài cô đơn buồn tẻ sống nốt cuộc đời còn lại, vậy mới đáng tiếc. Ta hao tổn tâm cơ mời ngài tới Trung Quốc đó là bởi vì coi trọng ngài, cho nên mới không từ thủ đoạn. Đổi lại là tên Mạch Khắc Đạo Nhĩ không biết trời cao đất rộng đó, ta tới bái phỏng cũng chẳng thèm, đừng nói là mời hắn tới Trung Quốc. Thậm chí, quốc vụ khanh Tây Hoa Đức hơi ưu tú đó muốn tới Trung Quốc ta cũng chẳng thèm."

Những lời này khiến trong ánh mắt Tư Khoa Đặc hiện ra vẻ tươi cười.

Đổi đề tài, hắn biết điều không thảo luận vấn đề này nữa.

Tư Khoa Đặc trong lòng nghĩ đến chuyện chiến tranh, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, nói: "Dựa theo suy đoán của Lý tổng thống, nam bắc chi chiến, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về phía bắc, có điều Lý tổng thống cho rằng sẽ mất bao lâu? Nửa năm, một năm hay là năm ba năm mới có thể kết thúc."

Lý Chấn nhớ lại thời gian chiến tranh nam bắc của liên bang Mỹ trong lịch sử, sau đó mới nói: "Nếu nhanh thì một hai năm! Nếu giằng co thì có thể năm ba năm."

Tư Khoa Đặc hỏi: "Vì sao?"

Lý Chấn hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: "Dựa theo phân tích lúc trước, chúng ta chỉ đề cập tới ưu thế của phía bắc chứ không phân tích ưu thế của phía nam. Trên thực tế, phía nam trên quân sự và kinh tế thua một bước xa, có khuyết điểm rất lớn, nhưng đừng quên quân đội phải có một chủ soái thiện chiến mới được, đây là linh hồn của chiến tranh."

" Một tướng lãnh giỏi chỉ huy đánh giặc đảm nhiệm chủ soái của quân đội, cho dù binh lính dưới trướng hắn không có vũ khí để sử dụng thì cũng tuyệt đối có thể tạo thành phiền toái rất lớn cho đối phương. Ngược lại, một nhánh quân đội được trang bị hoàn mỹ, nhưng chủ soái lĩnh quân không có kinh nghiệm, hoặc là không phải một chủ soái đủ tư cách, như vậy quân đội của hắn kiểu gì cũng thua."

"Hai bên như vậy gặp nhau, đội ngũ có trang bị hoàn mỹ chỉ có thể tặng vũ khí cho đối phương."

"Muốn đánh thắng trận, cơ hồ là không có khả năng."

"Cho nên, vấn đề phía bắc xuất hiện chính là vấn đề tướng lãnh."

"Theo ta được biết, tổng thống Lâm Khẳng từng muốn bổ nhiệm La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang, chủ trì chiến tranh nam bắc lần này. Đáng tiếc, La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý là người phía nam, nguyện trung thành với cố thổ của hắn, lựa chọn nam hạ, tở thành tướng lãnh lĩnh quân của chính phủ phía nam, thế cho nên phía bắc có thêm một đại địch."

" Đồng thời, tương tự La Bá Đặc • Ái Đức Hoa • Lý còn có đám quân nhân tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm Chiêm Mỗ Tư • Long Sử Thôi Đặc, Thác Mã Tư • Kiệt Khắc Tốn, A Nhĩ Bá Đặc • Tây Đức Ni • Ước Hàn Tư Đốn, Bì Ai Nhĩ • Bác Lôi Gia Đức, những người này đã kinh lịch qua vô số chiến tranh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú."

" Mạch Khắc Đạo Nhĩ so với những người này thì kém xa."

"Thứ cho ta nói thẳng, tướng lãnh lãnh binh phía nam có những người năng chinh thiện chiến này, cho dù quân đội của chính phủ phía nam trang bị không ra gì, vẫn có cơ hội lớn để xoay chuyển, hơn nữa tổng thống chính phủ phía nam cũng không phải kẻ ngốc, mà là một chính trị gia rất ưu tú, phía bắc muốn triệt để bình định phản loạn chỉ sợ cũng không dễ dàng."

" Thời gian Chiến tranh cũng bởi vậy mà kéo dài, trở thành trạng thái giằng co."

"Chúng ta quay lại phía bắc, tướng lãnh binh tài hoa xuất chúng, nhưng so với một đám người tốt nghiệp từ quân giáo và có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì phía bắc còn lâu mới bằng."

"Ngoài những điều này ra, chính phủ phía bắc cũng không áp dụng sách lược thích hợp."

" Phía bắc là áp dụng biện pháp tập kích sấm chớp, muốn trong thời gian ngắn giải quyết chiến đấu. Đáng tiếc là, tướng lãnh phía bắc đối mặt với tướng lãnh phía nam không nhất định thủ thắng. Ta không cho rằng cơ sở công nghiệp của phía nam yếu thì sẽ thất bại. Có sự tồn tại của một đám lão tướng, đi chính phủ phía bắc phái ra rất có thể sẽ chịu thiệt, dẫn tới chiến tranh trở nên giằng co."

Tư Khoa Đặc gật đầu, nói: "Phân tích thật sự rất đúng, ta cũng cho rằng như vậy!"

Lý Chấn lại nói: "Trên thực tế, còn có một vấn đề hạch tâm nữa."

"Vấn đề gì?" Tư Khoa Đặc vội hỏi.

Hắn trao đổi với Lý Chấn, càng nói càng cao hứng, rất chờ mong Lý Chấn có thể nói ra càng nhiều thứ hữu dụng hơn.

Lý Chấn cười cười, nói: "Vấn đề quan trọng nhất ai cũng biết, chỉ là không ai có dũng khí đề xuất. Phía nam có bốn năm trăm vạn nô lệ da đen, phía bắc cũng có rất nhiều người da đen. Nếu có thể giải phóng người da đen, giúp nô lệ da đen tự do, ngài nói sẽ là một cục diện thế nào? Trận chiến này,, điểm bùng nổ là vì người da đen, bay lên tới độ cao này là vì lợi ích của giai tầng chủ nô. Nếu có thể giải quyết vấn đề người da đen, rất nhiều chuyện cũng có thể của giải quyết dễ dàng."

Tư Khoa Đặc thở dài nói: "Chính phủ không quyết đoán, khó có thể giải quyết."

Lý Chấn cười nói: "Không vội, sẽ được giải quyết thôi."

Tư Khoa Đặc nhìn vẻ mặt thong dong của Lý Chấn, trong lòng rất tò mò, bởi vì Lý Chấn giống như đã có phương pháp giải quyết.

Tiếp theo, hai người lại tiến hành thảo luận về chuyện chiến tranh bắc nam.

Không lâu sau, Mã Lợi Á đã chuẩn bị xong cơm trưa. Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường ở trong nhà Tư Khoa Đặc ăn rồi mới cáo từ rời khỏi. Trên đường về Nhà Trắng, Lưu Cẩm Đường cười dài nói: "Tổng thống quả nhiên lợi hại, thuyết phục Tư Khoa Đặc một cách dễ dàng. Hắn nguyện ý về nước với chúng ta, chúng ta lại có thêm một lão tướng."

Lý Chấn cười nói nói: "May mà Tư Khoa Đặc phu nhân lợi hại, nếu không cũng không tóm được Tư Khoa Đặc."

Lưu Cẩm Đường cười nói: "Không ngờ, trung tướng Tư Khoa Đặc tiếng tăm lừng lẫy lại là một người sợ vợ. Nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ rất nhiều người sẽ cười đến rụng răng."

Hai người trở lại Nhà Trắng, Hoàng Cường nói: "Tổng thống, Lâm Khẳng tới."

"Có chuyện gì sao?" Lý Chấn hỏi.

Hoàng Cường lắc đầu nói: "Hắn không nói, bảo sau khi người về thì sai người thông tri cho hắn."

Lý Chấn nói: "Đi mời đi."

"Vâng."

Hoàng Cường xoay người rời khỏi, sau đó đi thông tri cho Lâm Khẳng.

Không đến năm phút đồng hồ, Lâm Khẳng bước vào.

Sau khi bắt tay với Lý Chấn, Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, ta và Tây Hoa Đức các hạ, cùng với các nhân viên quan trọng của nội chính quốc gia sau khi thương lượng đã quyết định cử hành yến hội vào đêm nay, chào mừng ngài tới. Lúc trước, khi ngài đến San Francisco, quan viên chủ yếu của quốc gia không có mặt, cho nên không ăn mừng. Lần này ngài không thể cự tuyệt, cử hành ngay tại Nhà Trắng."

Lý Chấn nói: "Đa tạ tổng thống tiên sinh!"

Lâm Khẳng nhắc nhở Lý Chấn một số hạng mục công việc phải chú ý buổi tối rồi cáo từ.