Thần Xạ Nhà Thanh

Chương 1002: Trong kinh nổi phong ba




Bắc Kinh tháng mười, gió thu hiu quạnh, thời tiết chuyển lạnh, đi trên đường cái cũng có thể cảm nhận được hàn ý thoang thoảng.

Thành Bắc Kinh, nha môn Thuận Thiên phủ. trên đường chính của Nha môn, một trung niên nhân ngồi ngay ngắn. Người này mặc một kiện quần áo bình thường, ánh mắt nhìn thân nhân ngã dưới đường, vẻ mặt chua sót. Người này tên là Mạc Nguyên Sinh, khi ngày xưa

Lý Chấn dẫn người rời khỏi Bắc Kinh gặp phải Trương Chi Động, Mạc Nguyên Sinh và Lý Chấn từng gặp mặt một lần, sau đó thì không có tin tức. Về sau, Lưu Cẩm Đường, Tả Tông Đường mang binh tiến vào Bắc Kinh, Lưu Cẩm

Đường chỉ huy binh lính giết chóc một phen khắp thành Bắc Kinh, khiến cho đại bộ phận quan viên trong thành bị giết.

Mạc Nguyên Sinh chủ động đầu hàng, sau khi quy thuận thì một bước lên mây, bất tri bất giác đã ngồi trên vị trí Thuận Thiên phủ doãn. Sau khi

Mạc Nguyên Sinh đảm nhiệm Thuận Thiên phủ doãn, tất cả đều thuận lợi, không có chuyện gì phát sinh.

Dù sao, quý tộc Mãn Thanh cũng bị Lưu Cẩm Đường giết cho sợ rồi, không dám gây chuyện nữa.

Lần này, Mạc Nguyên Sinh lại gặp nan đề.

Tôn tử Thuận Phúc của Quế Lương, nhạc phụ của Lý Chấn bị hiềm nghi giết người và hãm hiếp đàn bà con gái, người ta tới cáo trạng, yêu cầu trừng phạt hung thủ. Mạc Nguyên Sinh nhìn Thuận Phúc đứng trong đại đường, lại nhìn nữ tử tư sắc khá xinh đứng bên cạnh, đau đầu không thôi.

Xử lý như thế nào đây?

Mạc Nguyên Sinh cầm kinh đường mộc lên, bộp một cái đập xuống.

Lập tức, hắn trầm giọng quát to: "Thuận Phúc, Chu thị cáo trạng ngươi cưỡng hiếp người ta, còn giết chết trượng phu Chu Cương của nàng ta, có việc này hay không?"

Thuận Phúc là một thanh niên mười chín tuổi, mặt tròn mắt nhỏ, ánh mắt mơ hồ bất định, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, giống như là một con khổng tước kiêu ngạo.

Hắn ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ai bảo ta vũ nhục nàng ta? Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ, rõ ràng là nàng ta không tuân thủ nữ tắc, coi trọng thế lực nhà ta, coi trọng ta có quan hệ với tổng thống, mới chủ động câu dẫn ta, muốn trèo cao. Chỉ tiếc khi Chu thị câu dẫn ta, bị trượng phu ma quỷ của nàng ta nhìn thấy. Sau đó ma quỷ lao tới, xách dao muốn giết chết ta và nữ nhân này. Ta vì tự bảo vệ mình, mới thất thủ giết tên ma quỷ đó."

Tạm dừng một chút, Thuận Phúc tiếp tục nói: "Phủ doãn đại nhân, ta là

Thuận Phúc, cháu ruột của trượng Quế Lương, ngươi dám bắt ta à? Chờ ta về nhà nói với cô cô, nhất định sẽ bãi truất chức quan của ngươi."

"Ngươi, ngươi, ngươi ngậm máu phun người."

Chu thị tức giận, ngực run rẩy không ngừng.

Cảnh này khiến Thuận Phúc há miệng.

Chu thị thân thể run rẩy, vươn tay ra chỉ vào Thuận Phúc, lớn tiếng mắng: "Rõ ràng là ngươi khinh bạc ta, cuối cùng bị trượng phu của ta phát hiện, rồi ngươi giết trượng phu của ta, còn cưỡng hiếp ta. Ngươi, ngươi sao có thể nói ra như vậy được?"

Thuận Phúc vung tay nói: "Đồ điên, chỉ biết cắn người."

Ánh mắt hắn hướng sang Mạc Nguyên Sinh, nói: "Đại nhân, bác ta bảo ta về nhà ăn cơm, còn đang chờ ta. Chuyện xong xuôi chưa? Xong rồi thì ta vè ăn cơm."

Mạc Nguyên Sinh vừa nghe vậy thì trong lòng hầm hừ.

Tiểu tử này rất không biết nể mặt.

Mày Mạc Nguyên Sinh nhăn lại, vẻ mặt khó xử. Lúc trước Mạc Nguyên Sinh có thể ngồi trên vị trí Thuận Thiên phủ doãn, có một bộ phận nguyên nhân là bởi vì Quế Lương giúp một tay, hắn mới có thể ổn tọa vị trí Thuận

Thiên phủ doãn. Nhưng nếu xử lý Thuận Phúc, chẳng phải là không nể mặt

Quế Lương sao? Khi Mạc Nguyên Sinh đang cảm thấy đau đầu thì phụ tá phụ trách ghi chép liên tục dùng ánh mắt ra hiệu.

Mạc Nguyên Sinh nói: "Khốn khiếp, lời nói của bản quan còn dám phản bác, dẫn đi."

Hai người bị phân biệt dẫn đi, mà Mạc Nguyên Sinh và phụ tá thì đi tới hậu đường.

Mạc Nguyên Sinh hỏi: "Ngươi có gì muốn nói?"

Phụ tá nói: "Đại nhân, theo ta thấy, ngài tốt nhất là bảo trì trung lập, không quản gì cả. Dựa theo tính cách của tổng thống, từ trước tới giờ đều trị quốc theo nếp, sẽ không bao che cho bất kỳ thân thuộc nào. Cho dù là thân nhân của tổng thống đến Bắc Kinh, cũng bị ước thúc, trong đó người phạm pháp còn bị đuổi ra khỏi Bắc Kinh. Đồng dạng, Thuận Phúc phạm tội, một khi bị tổng thống biết được, kết quả không cần nói cũng biết."

Mạc Nguyên Sinh nói: "Dựa theo cách nói của ngươi, nên trực tiếp phán quyết, làm sao còn trung lập được?"

Phụ tá nói: "Tổng thống là một tòa đại sơn, chẳng lẽ Quế Lương, quốc mẫu không phải là một tòa đại sơn ư? Ngài không thể đắc tội tổng thống, nhưng đồng dạng cũng không dám đắc tội với Quế Lương và quốc mẫu! Nếu đắc tội với bất kỳ một phía nào trong đó, kết quả nhất định là ngài bị nghiền giết."

"Có lý, có lý."

Mạc Nguyên Sinh gật đầu nói: "Ngươi có đề nghị gì?"

Trên mặt Phụ tá hiện ra nụ cười, nói: "Biện pháp Tốt nhất là bảo trì trung lập, ngài chỉ cần giả bệnh, đẩy dời chuyện này đi, để Triệu Liệt

Văn phụ trách pháp viện đến xử lý chuyện này, như vậy, chuyện đắc tội với người là Triệu Liệt Văn làm, ngài không phải sẽ dễ dàng hơn ư?"

Mạc Nguyên Sinh nói: "Chúng ta đẩy chuyện này đi, cũng vẫn đắc tội với Quế Lương."

Phụ tá nói: "Quế Lương còn chưa nhúng tay vào chuyện này, vẫn còn dư đỉa. Một mặt, ngài phái người đi thông tri cho Triệu Liệt Văn tiếp nhận việc này trước một bước. Chờ sau khi người thông tri cho Triệu Liệt Văn trở về, lại phái người thông tri với Quế Lương nói Triệu Liệt Văn cưỡng nganh dẫn Thuận Phúc đi, như vậy sẽ không còn là chuyện của ngài nữa."

"Cao minh! !"

Trên mặt Mạc Nguyên Sinh lộ ra nụ cười, lập tức bật cười.

"Báo! !"

Đúng lúc này, nha dịch tiến đến bẩm báo nói: "Đại nhân, quản gia của Quế Lương phủ cầu kiến."

Mạc Nguyên Sinh sắc mặt đại biến.

Phụ tá vẻ mặt bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Hiện tại, chỉ có thể gặp thôi."

Mạc Nguyên Sinh xua tay với nha dịch đi mời người, không lâu sau, một quản gia lão niên bước vào. Hắn mỉm cười , ôm quyền nói: "Thảo dân bái kiến phủ doãn đại nhân!"

Mạc Nguyên Sinh ý bảo lão quản gia ngồi xuống, hỏi: "Quản gia có chuyện gì ư?"

Lão quản gia đi thẳng vào vấn đề nói: "Là như vậy, lão gia nghe nói

Thuận Phúc thiếu gia dính vào một hồi thị phi. Lão gia với ta tới hỏi xem là chuyện gì xảy ra, nếu Thuận Phúc thiếu gia phạm tội, thỉnh đại nhân dựa theo pháp luật quốc gia mà phán xử. Nếu Thuận Phúc thiếu gia không phạm pháp, bất kể là ai, cũng không thể nói xấu Thuận Phúc thiếu gia. Lão gia chỉ bảo ta nói vậy thôi."

Mạc Nguyên Sinh nói: "Quản gia yên tâm, Thuận Phúc thiếu gia không phạm pháp."

Nói ra những lời này, trong lòng Mạc Nguyên Sinh rất khổ.

Quế Lương bảo hắn phải xử lý theo lẽ công bằng. Nhưng ý tứ bên trong lại không phải vậy, hắn dám nói Thuận Phúc giết người còn làm nhục nữ nhân sao trên?

" Thỉnh đại nhân để tâm nhiều hơn."

Lão quản gia đứng dậy cáo từ, rất nhanh liền ly khai hậu đường.

Mạc Nguyên Sinh hỏi: "Tiên sinh, hiện tại làm sao bây giờ?"

Phụ tá khẽ thở dài, nói: "Hiện giờ thế cục vô cùng phức tạp, ngài còn muốn phủi đít cũng không thể. Theo ta thấy đại nhân vẫn phải giả vờ bệnh, tạm thời áp chế chuyện này đã, sau đó phái người ngầm đi khuyên bảo Chu thị, bảo nàng ta huỷ bỏ đơn kiện. Đồng thời, lại lại Thuận Phúc, bảo hắn tạm thời ở trong nhà tù mấy ngày. Chờ khuyên Chu thị xong thì tất cả sẽ ổn."

Mạc Nguyên Sinh gật đầu nói: "Được, chuyện này giao cho ngươi đi làm!"