Hiềm khích lớn như vậy, đương nhiên trận đánh cũng căng thẳng và đổ nát hơn.
Bên phía Đông Lăng vương có rất nhiều tướng lĩnh, dù không có tài thao lược nhưng lại có sức dụng binh.
Họ cùng nhau xông lên, đồng tâm hiệp lực bao vây Sở Mạc Vân Phong.
Hoài Thanh muốn chạy ra bảo vệ nhưng lại trở tay không kịp với nhiều binh lính đang đánh tới.
Mộc Như Châu không tỏ ra vội vã như Hoài Thanh, vì nàng biết, luận về võ công, Sở Mạc Vân Phong còn hơn nàng.
Nàng muốn xem xem, hắn sẽ đối phó như nào với đám ôn thần kia.
Từ trên cổng thành, rất nhiều mũi tên được bắn xuống, có người còn dùng đá thả xuống người những kẻ đang cố leo lên.
Viên Lộ Uyển cũng không ngồi yên theo lời phụ thân mình, nàng rút nhuyễn kiếm đang quấn quanh eo, nhanh gọn giải quyết kẻ địch.
Ở dưới cửa thành, dù cửa lớn đã được mở ra nhưng kẻ địch lại không cách nào vào được.
Vì Thân vương vừa mới đi ra thì không lâu sau, Tư Mã Kiệt cũng dẫn theo một toán quân hùng hổ đi ra, đương đầu trực diện với quân địch.
Một quả cầu lửa bắn trúng ngay vào tường thành, rất nhiều quân địch ngã xuống, song tường thành lại nứt ra, phía trên bắt đầu đổ vỡ.
Viên Lộ Uyển lao đao người, từ lỗ tai bắt đầu chảy ra một dòng máu lạnh lẽo.
Một số binh lính cũng nhanh chóng mất quyền kiểm soát, kẻ địch nhân cơ hội, ồ ạt leo lên như dây leo.
Tình thế dần mất kiểm soát.
Sở Mạc Vân Phong lau vết máu bị dính ở bên má trái, hắn siết chặt kiếm trong tay, hừ lạnh.
Trước mắt, hắn phải đối phó với bốn kẻ.
Ngựa hí một tiếng dài rồi lập tức ngã xuống chết, Mộc Như Châu đạp vào lỗ lưng ngựa lấy đà nhảy lên cao, tránh thoát được mũi tên của kẻ địch.
Trong không khí tang tưởi, lại có thêm ba mũi tên xé gió lao tới, nàng nghiêng người ra đằng sau, mũi tên vừa đúng lướt qua chóp mũi.
Mộc Như Châu nhếch mép cười, nàng phi nhanh về phía hắn với tốc độ không tưởng, một kiếm cứa cổ giết chết người cầm cung.
Bên Sở Mạc Vân Phong thì không khả quan như thế.
Hắn vừa giải quyết xong bốn kẻ kia thì đã có thêm năm kẻ khác xông tới.
Mục đích lần này của Đông Lăng vương quá rõ ràng, chính là muốn hắn từ từ chơi đùa hắn.
Thế cục đằng sau bất ổn, trong thành chưa có chuẩn bị, mà thành thì đã bị bắn phá đến đổ nát, bị đốt thành tro bụi.
Sở Mạc Vân Phong thấy hiện tại như vậy cũng đủ rồi, hắn dùng một chiêu cắt đứt gân chân của mấy kẻ kia, rồi trong sự ngỡ ngàng của Đông Lăng vương, quay ngựa bỏ chạy.
Mộc Như Châu vừa giải quyết xong một tên giúp Hoài Thanh, nàng vừa ngẩng đầu lên, chưa kịp hiểu đầu đuôi sự việc đã bị kéo lên ngựa.
Trong trận chiến lớn như vậy, tiếng hô rút lui của Sở Mạc Vân Phong còn lớn hơn.
Nàng chớp mắt khó hiểu, nhưng ngồi trầm ngâm suy nghĩ một chút, cũng hiểu ra kế hoạch của hắn.
Nếu đã vậy, nàng cũng không dư sức nóng vội thay hắn.
Nghe lệnh rút lui, dù không muốn nhưng Tư Mã Kiệt cũng không thể kháng lệnh.
Hắn cũng hô binh lính rút, chạy ngược vào trong thành rồi tức tốc chạy ra sau cửa thành.
Viên Lộ Uyển cũng không thèm ở lại chịu chết, nàng nhanh chóng trở về chỗ phụ thân và tỷ tỷ, cùng họ chạy loạn.
Cứ thế, trong bóng loáng, binh lính của triều đình cứ thế rút lui đi mấy trăm dặm.
Đến người thắng là Đông Lăng vương cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhân cơ hội chí khí binh lính hừng hực đó, nhiều kẻ xin dẫn quân đuổi theo để đánh cho Thân vương tan tác không còn mảnh giáp.
Nhưng Đông Lăng vương không đồng ý, vì theo ông ta, chắc chắn trong đầu Sở Mạc Vân Phong có tính toán trước.
Thân vương trước đây là cửu hoàng tử, cũng ra trận từ nhỏ, điều binh khiển tướng nhiều năm, lẽ nào nói rút là rút.
Chung quy, trong đầu hắn có kế.
Trong Nghiệp Thành, hiện tại nơi đây đã là một tòa thành trống, chẳng còn vết tích của sự phồn hoa trước đây.
Đông Lăng vương ngẩng đầu lên nhìn, thấy phía trên thành không còn lá cờ của Sở quốc nữa.
Ông ta nhíu chặt mày, càng rõ hơn về phán đoán của mình.
*.