Thần Vương Lệnh

Chương 978




Chương 978

Anh ta quay camera điện thoại lại và nhìn thấy một hàng vệ sĩ người nước ngoài cao lớn với mái tóc vàng, đôi mắt xanh đang đứng trên tảng đá phía sau mình.

Tần Thiên thấy vậy liền bật cười.

Vương Cường này hay thật.

Dựa vào danh tiếng của mình để tỏ uy thế, câu cá gì mà lại để Đại Hồ Tử phái nhiều người bảo vệ như vậy chứ?

“Quần đảo Marat!” Mạc Thông nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như muốn giết người.

Bây giờ anh ta đã hiểu, mình bị Vương Cường và Tần Thiên lừa gạt.

Chuyện đến nước này, công ty đã rơi vào tay Tần Thiên, dù có bản lĩnh đến đâu, anh ta cũng không thể cứu vãn tình hình.

Mặc dù anh ta và Triệu Húc có năng lực rất mạnh nhưng tay của họ cũng không thể với tới quần đảo Marat. Huống hồ, Vương Cường còn được người dân bản địa bảo vệ.

Thu mua Tinh Đồ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh ta biết Triệu Húc hiện tại đang ở hội nghị gia tộc nhà họ Triệu, vô cùng đắc ý, còn đang chờ đợi tin vui của anh ta.

Thông qua Tinh Đồ kiểm soát Liễu Như Ngọc, thông qua Liễu Như hạ gục An Quốc và tỉnh Nam Giang ban đầu là dự tính của Triệu Húc.

Vấn đề là liệu anh ta có thể giữ vững vị trí thái tử Triệu Thị hay không.

Giờ thì tất cả hỏng bét rồi. Với tính tình của Triệu Húc, Mạc Thông thậm chí không dám nghĩ tới, anh ta sẽ trừng phạt mình như thế nào!

Tần Thiên!

Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tất cả đều là do Tần Thiên dở trò.

Bởi vì anh ta biết Vương Cường sẽ không bao giờ có thể làm được việc này. Cho tám lá gan, anh ta cũng không dám tự làm chủ và giở trò như vậy. Chắc chắn là do Tần Thiên xúi giục.

Nghĩ tới đây, anh ta trút hết lửa giận lên người Tần Thiên.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, trong mắt lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Tần kia, anh đang đùa với lửa đấy!”

“Anh có biết mình sẽ chết không có chỗ chôn không?”

“Biết điều thì bây giờ hãy quỳ xuống và xin lỗi tôi, giao Tinh Đồ cho tôi, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh.”

Tần Thiên căn bản không có để ý tới anh ta.

Trong mắt hắn, Mạc Thông trông hung dữ nhưng thực chất chỉ là một con chó mà thôi.

Hắn nhìn Vương Cường trên màn hình, mỉm cười: “Vương tổng, chúng ta đã ký hợp đồng mua lại rồi.”

“Tất cả số tiền, không thiếu một đồng đều đã chuyển vào tài khoản của anh.”

“Bây giờ anh còn muốn nói gì nữa không?”

Trong mắt Vương Cường hiện lên một tia áy náy.

Anh ta đứng dậy, cúi đầu với Liễu Như Ngọc, chân thành nói: “Thiên Hậu, thực sự xin lỗi!”

“Tôi xin lỗi về vụ bê bối của cô.”

“Với tư cách là chủ của công ty mà cô đã ký hợp đồng, tôi đã không có biện pháp xử lý kịp thời sau khi sự việc này xảy ra.”

“Đến mức để mọi chuyện đi xa đến mức này, khiến cô phải chịu nhiều tổn hại như vậy.”