Chương 907
Sau khi nghe thấy tiếng hét của ông ta, tất cả những người trong bộ lạc đều quay lại nhìn.
Một số người lùn ngay lập tức chạy tới và bao vây Back, chĩa giáo ngắn và mũi tên độc vào ông ta.
Back nói chuyện với mọi người bằng tiếng thổ dân.
Khi nghe ông ta nói, những người lùn này đều lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó họ nhìn ra phía sau Back.
Tần Thiên thong dong đi tới, thấy dáng vẻ của Lãnh Vân lúc này, hắn không nhịn được cười.
Ai có thể ngờ rằng, một Xà Vương lạnh lùng và quyến rũ như vậy lúc này lại bị trói vào khung gỗ, lại còn sắp kết hôn với một người lùn không dài bằng chân mình chứ.
Chưa kể, với vết máu trên mặt và lông gà lôi trên đầu khiến cô ta thực sự trông giống như một phu nhân áp trại.
Sắc mặt Lãnh Vân lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu anh còn cười nữa, tôi sẽ giết hết những tên lùn này.”
Tần Thiên vội vàng nghiêm túc nói: “Tiểu sư muội không cần lo lắng, sư huynh tới cứu cô đây!”
Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã sớm bảo Trúc Diệp Thanh truyền tin tức cho anh.”
“Vậy mà anh lại lề mề, bây giờ mới đến đây.”
“Anh cho rằng Lãnh Vân tối không dám giết người sao?”
Giữa tiếng mắng mỏ, cơ thể cô ta lắc lư, toàn thân dường như đột nhiên co lại một chút, sợi dây trói tự động rơi ra. Cô ta nhảy xuống khỏi kệ gỗ.
Thấy cô ta đang muốn bỏ chạy, đôi mắt của người lùn lập tức đỏ hoe, họ hét lên và lao về phía trước.
Lãnh Vân đá một người lùn ra xa, giật lấy một ngọn giáo ngắn từ tay người lùn khác và đâm vào con trai của Tế Tự.
Tư thế này chính là muốn dùng giáo đâm xuyên ” vị hôn phu”.
“Tiểu sư muội, không được!”
Tần Thiên hét lớn, một cơn cuồng phong ập đến, vừa ôm lấy Lãnh Vân, vừa nắm chặt tay cầm ngọn giáo ngắn trong tay cô ta.
Hốc mắt Lãnh Vân đỏ lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải là anh không quan tâm tới tôi sao?”
“Có phải anh cảm thấy, tôi cưới một người lùn là một ý tưởng hay không? Từ giờ trở đi, sẽ không có ai đến tính nợ cũ với anh nữa.”
Tần Thiên biết mình đã khiến cô ta phải chịu ấm ức, vì thế nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Cô hiểu lầm rồi.”
“Sở dĩ tôi đến muộn là bởi vì tôi đi điều động quân tiếp viện.”
“Tiểu sư muội, người cô thơm quá, cô xịt nước hoa sao?”
Mặt Lãnh Vân đỏ bừng: “Cút!”
Khuỷu tay th úc mạnh về phía sau.
“A!” Tần Thiên kêu lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư muội, đừng tàn nhẫn như vậy chứ. Nhưng rốt cuộc trên người cô có mùi gì vậy?”
Lãnh Vân hừ lạnh nói: “Người lùn đã dùng đủ loại gia vị để hun tôi cả đêm.”
“Anh cảm thấy rất thơm sao? Sư huynh, anh có muốn ngửi lại không?”
Sắc mặt Tần Thiên tối sầm lại, vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu!”