Thần Vương Lệnh

Chương 896




Chương 896

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Back đã chạy đến thị trấn gần đó để mua thuốc.

Nào là thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, v.v…tất cả xếp đầy hai thùng lớn

Điều khiến Tần Thiên kinh ngạc chính là ông ta còn mua hai bình cồn y tế nồng độ cao.

“Họ dùng để khử trùng vết thương sao?”

“Theo những gì tôi biết, họ có một phương pháp dân gian là sử dụng chất lỏng thực vật để khử trùng.”

“Không.” Back nghiêm túc nói: “Họ thích uống thứ này.”

Tiếp theo, ông ta liên tục nói với Tần Thiên, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra tay.

Đây là điểm mấu chốt. Bởi vì người lùn rất đoàn kết, một khi một trong số họ bị giết, họ sẽ chiến đấu đến cùng dù biết rõ mình không thể đánh thắng.

Như vậy, chỉ có một hậu quả.

Hoặc Tần Thiên và nhóm của hắn sẽ bị tiêu diệt. Hoặc toàn bộ tộc người lùn sẽ bị xóa sổ. Khỏi phải nói thì ai cũng biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Tần Thiên sai Đồng Xuyên cùng Thiết Tí bưng hộp thuốc, sắc mặt âm trầm đi theo Back dẫn đội Thiên Phạt tiến vào rừng rậm rộng lớn.

Bây giờ hắn không chắc bộ lạc người lùn đã làm gì đám người Lãnh Vân, liệu có phải do băng đảng Nile xúi giục hay không.

Nếu vậy thì mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa. Hy vọng về giải pháp thương lượng hòa bình gần như bằng không.

Trong rừng rậm oi bức, nóng ẩm nhìn mãi không thấy điểm cuối. Sau khi bước vào thì làm cho người ta cảm giác như bước vào trong một thế giới cổ đầy nguy hiểm. Lúc bắt đầu vẫn còn thấy dấu vết do con người để lại, nhưng dần dần sau vào trong chỉ có chim và hoang thú.

Dã thú săn mồi, gầm rú vang rừng, chỉ cần không cẩn thận sẽ va phải một con rắn đang xà xuống từ thân cây. Ở trong môi trường này, ngoài Tần Thiên, Tàn Kiếm, Thôi Minh và Quỷ Vô Thường thấy quen thuộc ra, thì tiểu đội Thiên Phạt đều là lần đầu tiên gặp được.

Nhưng bọn họ lại chả có chút sợ hãi nào, ở sơn trang Mãnh Thú thành phố Long Giang họ ngày đêm còn ở với sói, côn trùng, hổ và báo. Vì vậy trong chính cơ thể bọn họ cũng như có một con dã thú. Cho nên so với những tòa cao nhà bằng thép và bê tông thì ở đây cho họ cảm giác gần gũi hơn.

Giống như việc quay trở lại với mẹ thiên nhiên, nhưng khuôn mặt của Back thì vẫn đen xì, ông ta vẫn chậm chập đi phía sau. Tần Thiên biết ông ta không muốn giao đấu với bộ lạc người lùn, vì để ông ta thả lỏng và cũng để phá tan bầu không khí nên hắn chủ động bắt chuyện.

“Anh Back, anh nói là bản thân từng cứu một người trong bộ lạc người lùn, sau đó hai người trở thành bạn bè. Ông ta ở trong bộ lạc có thân phận gì?”

“Người của tôi nói là ông ta có thể là thầy tế trong bộ lạc, muốn Xà Vương cười con trai ông ta. Thầy tế ở trong bộ lạc có địa vị rất cao sao?”

Back thấp giọng: “Thầy tế là người có địa vị quan trọng trong bộ lạc, có trách nhiệm quản lý tất cả mọi chuyện đời thường, rất có uy danh. Chỉ là địa vị của ông ta vẫn thấp hơn vậy, chỉ là thủ hộ giả mà thôi.”

“Thủ hộ giả mới chính là biểu tượng tinh thần tâm linh của cả bộ lạc.”

“Thủ hộ giả?” Tần Thiên ngơ ra: “Thủ hộ giả của bộ lạc người lùn, là một thức tồn tại theo hình thức tinh thần.”

“Hay là, thật sự có người như vậy?”

Back trả lời: “Có một người.”

“Bộ lạc người lùn có tuổi thọ ngắn. Bọn họ 13 tuổi đã kết hôn, có rất nhiều người sống không quá 20 tuổi. Có thể sống tới 30 tuổi đã là rất thọ rồi.”