Thần Vương Lệnh

Chương 866




Chương 866

Cô ta lạnh mặt: “Tôi biết, là do tôi làm hỏng chuyện. Nếu không phải do tôi giữa đường phản kháng có lẽ Rudy đã mời được M Tiên Sinh ra mặt. Bắt được M Tiên Sinh nhất định có thể câu ra cá lớn.”

“Anh muốn phạt tôi thế nào xin cứ nói thẳng.”

Tàn Kiếm do dự rồi trầm giọng nói: “Thiếu chủ, tên M Tiên Sinh này khá quan trọng, cứ thể để hắn chạy sao?”

“Tôi tin rằng hắn chạy chưa được xa, chúng ta có khả năng bắt lại được.”

Tần Thiên lười biếng vươn vai một cái nói: “Buồn ngủ quá.”

“Rượu Long Đài hàng xuất khẩu này nồng độ mạnh thật, được rồi cũng không còn sớm nữa mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong hắn uể oải đi ra ngoài.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu Tần Thiên đang định làm gì. Tàn Kiếm thấp giọng khuyên Lãnh Vân: “Đại tiểu thư, thiếu chủ chắc có kế hoạch khác. Yên tâm, ngài ấy sẽ không trách cô đâu.”

Lãnh Vân không vui nói: “Hắn không nói gì chính là muốn trách tôi rồi.”

“Chả nhẽ tôi bị cái thằng chó kia sàm sỡ mà còn giả vờ nằm ngủ sao, chả phải chỉ là một tên M thôi sao, có gì mà to tát.”

“Tôi không những muốn bắt hắn mà còn muốn cái tên sau lưng hắn kia nữa. Đợi tới lúc tìm được tên đó rồi thì cũng đã tiến gần được tới tên Độc Sư kia rồi.” Nói xong cũng hậm hực đi ra ngoài.

Quá mệt mỏi vì phải đi đường dài lại thêm cuộc chiến vào lúc đêm khuya nên mọi người đều mệt. Nhìn bộ dạng của Tần Thiên như vậy bọn họ cũng đành tìm chỗ nghỉ ngơi. Quản Nghĩa đã tiêu diệt sạch tay chân của Rudy, bây giờ trở thành chủ nhân mới của trang viên này. Bây giờ cũng coi như người phụ trách mạng lưới tình báo của Thử Vương ở nơi này.

Ngày thứ hai tiểu đội Thiên Phạt do Tàn Kiếm dẫn đầu, Xà đội do Lãnh Vân dẫn đầu đều tập trung tại đại sảnh. Trên mặt ai cũng vô cùng kích động, bọn họ chỉnh trang lại vũ khí chỉ đợi Tần Thiên ra lệnh.

Bị Độc Sư dùng Seraph lừa một vố nên ai cũng vội vã muốn báo thù, Tần Thiên hôm qua không đuổi theo M nên bọn họ nghĩ rằng hắn nhất định đã tìm ra nơi Độc Sư ẩn thân cho nên mới bảo bọn họ nghỉ ngơi để lấy lại sức, hôm nay nhất định huyết chiến với bọn Độc Sư.

Chỉ là đã rất muộn rồi mà Tần Thiên vẫn chưa xuất hiện. Không những thế Quản Nghĩa đi nơi nào bọn họ cũng không biết. Lãnh Vân sốt ruột cho người đi gọi, hơn nửa ngày sau mới thấy Tần Thiên lười nhác đi tới.

Chỉ thấy hắn vẫn mặc quần áo ngủ, bộ dạng ngái ngủ nào thấy dáng vẻ của cuộc huyết chiến với Độc Sư, nhìn giống như đi nghỉ dưỡng. Còn quá đáng hơn là dưới chân hắn vẫn còn đang đi một đôi dép đi nhà.

“Chào buổi sáng mọi người.”

“Mọi ngươi không ngủ thêm chút nữa à.” Hắn hắt xì một cái.

Lãnh Vân không nhịn nổi nữa lên tiếng: “Anh ăn mặc kiểu gì vậy?”

Tần Thiên: “Có vấn đề gì?”

Lãnh Vân: “Anh định mặc như thế đi bắt Độc Sư sao?”

Tần Thiên: “Ai nói là tôi muốn đi bắt Độc Sư?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cả một đám tập trung lại đây, thời gian thì cấp bách, không đi bắt Độc Sư chả nhẽ đi nghỉ dưỡng?

“Đúng, chính là đi nghỉ dưỡng.”

Nghe Tần Thiên nói vậy thì mặt mọi người đều ngơ ngác. Lúc này Quản Nghĩa mới xách một cái vali da vội vã đi vào.

“Tần Vuơng, việc ngày dặn tôi đã làm xong rồi, đều ở trong này rồi.” Quản Nghĩa đặt chiếc vali da xuống trước mặt mọi người.