Thần Vương Lệnh

Chương 645




Chương 645

“Nếu tôi trở mặt, ông chắc chắn sẽ chết.”

“Cậu…”Hồ Bân nghiến răng trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.

Tay cầm dao và cầm súng run rẩy.

Làm sao có thể được?

Ông ta từ hai mươi tuổi đi theo An Quốc, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, đánh bao nhiêu trận chiến gian nan, giết bao nhiêu người.

Vũ Thiên Vương uy danh hiển hách, ai nghe thấy tên mà không sợ mất mật?

Hiện giờ đối mặt với một người trẻ tuổi như Tần Thiên, lại không có dũng khí ra tay.

Điều này làm cho ông ta rất tức giận, giống như một con hổ sắp mất kiểm soát.

“Hồ tổng, cứ giao hắn cho chúng tôi!”

Lý Xuân dẫn mười mấy người xông vào. Mười mấy cây súng cùng nhắm vào Tần Thiên.

“Nhóc con, cho dù mày lợi hại đến đâu thì có thể tránh được nhiều miệng súng như vậy sao?”

Tần Thiên thản nhiên uống trà, nói: “Chỉ cần không sợ chết, các người có thể thử xem.”

Lý Xuân tức đỏ mắt, nghiến răng chuẩn bị nổ súng, lúc này từ bên ngoài có một bóng đen lặng lẽ bay vào.

“Bỏ súng xuống.” Anh ta lạnh lùng nói.

“Truy Phong?” Lý Xuân có hơi sững sờ, cười lạnh nói: “Anh dám ra lệnh cho chúng tôi sao?”

Hồ Bân thở dài, nói: “Truy Phong đã tới thì lão gia tử chắc cũng đến rồi.”

“Nghênh đón lão gia tử đi.”

“Không cần đón!” Một giọng nói đầy phẫn nộ truyền đến, An Quốc cao lớn, mặt mày âm u bước vào.

Tuy rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng loại khí thế này ngay lập tức áp chế Hồ Bân.

Tuy Hồ Bân uy danh hiển hách nhưng so với An Quốc chỉ giống như một đứa trẻ.

An Quốc nhìn lướt qua cục diện trong phòng, nhìn thấy Tần Thiên bị hơn mười khẩu súng nhắm vào lại vẫn còn có thể ngồi ung dung uống trà, trong mắt ông ta hiện lên một chút khác thường.

“Tần tiên sinh, thủ hạ vô lễ, kiến cậu chịu thiệt thòi rồi.”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Nếu không phải nể mặt ông thì bọn họ đều đã là người chết.”

“Khốn kiếp ——” Lý Xuân nổi giận gầm lên.

“Khốn kiếp!” An Quốc hét lớn một tiếng: “Còn không chịu lùi lại cho tôi!”

Trong mắt Lý Xuân hiện lên vẻ không cam lòng, nghiến răng lui ra.

An Quốc nhìn Hồ Bân, nói: “Cậu cũng lui ra.”

“Lão gia tử…”Hồ Bân ngẩn người một chút, vội vàng phản bác.

“Hồ tổng, nếu lão gia tử đã lên tiếng, chúng ta cứ ở bên ngoài chờ thôi.” Ở cửa, quản gia Kế Chân được An Quốc lão gia tử tin tưởng cũng tới.

Hồ Bân nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão gia tử nếu có bất kỳ sơ suất nào, tôi băm dằm cậu.”

Nói xong, ông ta phẫn nộ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tần Thiên, An Quốc và Truy Phong.

“Truy Phong, cậu cũng lui ra.”