Thần Vương Lệnh

Chương 629




Chương 629

Lãnh Phong hét lớn một tiếng: “Bắt hết cho tôi!”

Những người này giống như một bầy sói, gầm lên giận dữ lập tức xông lên.

“Đừng!”

“Tha mạng!”

Mấy tên phú nhị đại thét chói tai, ngay lập tức ném gậy bóng chày xuống đất.

Sắc mặt mấy cô hot girl mạng kia cũng trắng bệch, quỳ run bần bật ở phía sau.

“Dám mạo phạm Thiên ca, xem ra các người chán sống rồi.” Lãnh Phong vung tay lên: “Ném xuống sông cho rùa ăn đi.”

“Vâng!” Thủ hạ đáp lại, đang muốn ra tay.

“Dừng tay!” Cuối cùng ông bác kia vội vàng ngăn cản, nói với vẻ lo lắng: “Các người đến từ công trường nào?”

“Có thể ẩu đả nhưng không thể giết người.”

“Bọn họ đều là phú nhị đại! Trong nhà có tiền có thế, các người có thể chọc nổi sao?”

Ánh mắt Lãnh Phong đầy suy nghĩ nhìn về phía Tần Thiên.

Ông bác lại vội vàng nói với Tần Thiên: “Hôm nay như vậy thôi, các cậu đi nhanh đi.”

Tần Thiên cười, quay đầu lại nhìn đám người Lý Cường rồi nói: “Trong nhà các người đều có tiền có thế sao?”

“Nói xem có bao nhiêu tiền, có thế đến mức nào?”

Mấy tên phú nhị đại bình tĩnh lại.

Đúng vậy, tuy bọn họ đánh không lại những người thô lỗ này, nhưng bọn họ có tiền có thế mà!

Tùy tiện lấy chút tiền, tùy tiện móc nối quan hệ, chẳng phải sẽ chơi chết mấy tên chân lấm tay bùn này sao!

Lý Cường hừ lạnh một tiếng, muốn đứng lên.

“Ai cho mày đứng dậy? Quỳ nói.” Lãnh Phong tát vào vai anh ta.

Lý Cường kêu lên một tiếng đau đớn, hai đàu gối đập mạnh vào tảng đá. Đau đến nỗi anh ta nhe răng trợn mắt.

Anh ta cắn răng nói: “Các người chết chắc rồi! ”

“Ba tôi là Lý Thành Nam của Dược phẩm Thành Nam.”

“Ông ấy là thành viên của thương hội Long Giang, quen biết tất cả ông lớn ở Long Giang!”

“Về phần tiền trong nhà tôi, hừ, nói ra sợ sẽ dọa chết các người!”

Mấy tên khác cũng rối rít nói ra gia cảnh.

Người cuối cùng cũng là người có giá trị trên hàng trăm triệu nhân dân tệ.

Nghe xong lời này, ông bác càng sợ hãi hơn, khẽ nói: “Còn không mau thả bọn họ đi đi!”

“Tôi biết Dược phẩm Thành Nam, đó không phải là người bình thường có thể chọc được!”

Thì ra là con cái của nhóm người này. Tần Thiên không xa lạ gì.

Hôm nay vui vẻ, hắn cũng không vội đi. Thậm chí hắn còn nghĩ có thể câu thêm một ít cá mú nữa.

Vì thế cười nói với Lãnh Phong: “Để cho bọn họ gọi điện thoại cho ba bọn họ.”

“Giới hạn nửa tiếng, ba của tên nào không tới kịp thì ném tên đó xuống sông.”