Chương 627
Tần Thiên không nghĩ tới tên này lại kiên quyết như vậy, nghĩ đến cái gì đó, hắn nhịn không được cười nói: “Tôi đang ở bên bờ sông.”
“Kéo hết đến đây đi.”
Lãnh Phong ngẩn người một chút, nói: “Được!”
Tần Thiên cúp điện thoại sau đó liếc mắt nhìn Lý Cường, cười nói: “Nhiều người phải không?”
“Nếu các người không sợ, trợ thủ của tôi sắp tới rồi.”
“Chờ đi.”
“Oắt con, mày gọi người tới sao?” Trong mắt Lý Cường hiện lên một chút bối rối.
Tần Thiên lười phản ứng, cười nói với ông bác bên cạnh: “Bác trai, sông có rất nhiều cá.”
“Tôi câu được rất nhiều, chờ một chút tặng bác hai con đem về nấu canh bồi bổ cơ thể.”
Ông bác hơi do dự, thấp giọng nói: “Chàng trai, cậu gọi người trên công trường của cậu đến sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, cũng vô dụng thôi!”
“Người trên công trường bọn họ làm sao dám ra tay với đám công tử bột này.”
“Đánh có vấn đề gì, các cậu có táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi!”
Tần Thiên muốn nói cái gì, bỗng nhiên phao câu cá nổi lên kịch liệt, toàn bộ cần cá trong nháy mắt được kéo căng.
Trên mặt nước gợn sóng dữ dội.
“Có cá lớn!”
“Chàng trai, mau!”
Xem ra ông bác này cũng là một người yêu câu cá, có cá mắc câu cũng quên luôn đám sói bên cạnh.
Tần Thiên mừng rỡ, không thể không đứng dậy, kéo cần câu một lúc mới chậm rãi kéo được con cá lớn lên bờ.
Toàn bộ quá trình, đám phú nhị đại Lý Cường cũng bị thu hút, bọn họ cầm gậy bóng chày di chuyển theo Tần Thiên.
Trông rất buồn cười.
“Là cá mú!”
“Chàng trai, cậu thật may mắn!”
“Cá mú tự nhiên lớn như vậy rất hiếm, chà chắc bảy tám cân.”
(1 cân=1/2 kg)
Ông bác tự mình thu cần câu giúp Tần Thiên gỡ con cá mú bỏ vào thùng nước.
Tần Thiên cười ha hả!
Cá mú hấp thơm ngon, món ăn này nhất định có thể làm cho vợ hắn ăn đến vui vẻ.
Bởi vì đang vui cho nên ngay cả đám người Lý Cường bên cạnh, hắn nhìn cũng không còn thấy đáng ghét nữa.
“Cái thùng này không đựng được, trên xe tôi còn có một cái thùng nữa.”
“Cậu đi lấy nó xuống giúp tôi.”
Tần Thiên chỉ vào Lão Bạch nói.
“Được.” Lão Bạch theo bản năng đồng ý, chuẩn bị đi đến cốp xe của Tần Thiên.