Chương 606
Tần Thiên sững sờ, quay đầu lại nhìn. Không biết Thiết Ngưng Sương nằm trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
Trong đôi mắt trong veo của cô gái trẻ chứa hai giọt nước mắt đục ngầu, đang nhìn mình ngầm cầu xin.
“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội hỏi.
Rõ ràng Thiết Ngưng Sương đã say, cô ta cười nói: “Tôi không sao. Nhưng, tôi muốn anh ở bên tôi.”
“Anh dám không?”
Tần Thiên im lặng một chút rồi nói: “Cô say rồi. Ngủ sớm đi.”
Thiết Ngưng Sương nghiến răng nói: “Tôi không say.”
“Thế nào, anh không dám ư? Là tôi không đủ xinh đẹp, hay là anh nhát gan?”
Nói xong, Thiết Ngưng Sương bỗng nhiên xoay người nhào lên người Tần Thiên, ôm chặt hắn.
“Tôi thừa nhận, tôi thích anh!”
“Từ lần đầu tiên anh từ chối tôi, tôi đã thích anh!”
“Anh thì sao? Có phải anh ghét tôi không?”
Tần Thiên yên lặng nhìn cô gái điên cuồng trong ngực, âm thầm thở dài, nhẹ nhàng phẩy tay xoa nhẹ lên huyệt ngủ của cô ta.
Thiết Ngưng Sương dựa vào ngực Tần Thiên, cuối cùng không động đậy nữa.
Tần Thiên nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường, kéo chăn đắp cho cô ta. Sau đó ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt bướng bỉnh có chút non nớt này.
Giây phút này, hắn đột nhiên nghi ngờ. Mình kéo vị đại tiểu thư này vào tiểu đội Thiên Phạt, rốt cuộc là đúng hay sai?
Cuộc sống của Thiên Phạt và những việc tương lai cần làm, thật sự là điều cô ta muốn sao?
Đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ chính mình.
“Cô say rồi.”
“Ngủ thật ngon nhé. Ngày mai, lại là một ngày mới.”
Hắn thấp giọng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa, hắn không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy một người đang dựa vào lan can trên hành lang ngay cửa, mỉm cười nhìn hắn.
Là Mai Hồng Tuyết.
Một tay cô ấy cầm một miếng sườn cừu, còn tay kia cầm nửa chai rượu.
“Tại sao không toại nguyện nguyện vọng của cô ấy?”
“Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết cô bé này có ý gì với cậu.” Cô ấy nhìn Tần Thiên, nở nụ ngốc nghếch.
Tần Thiên im lặng, nói: “Chị cũng uống nhiều rồi.”
“Đưa rượu cho tôi đi.”
Mai Hồng Tuyết nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên bước tới.
Cô ấy cắn răng, nói: “Là bởi vì cô ấy vẫn là một cô gái, cho nên cậu không thể ra tay được sao?”
“Vậy tôi thì sao?