Thần Vương Lệnh

Chương 581




Chương 581

Mấy công tử này, bình thường không có gì làm, quá nhàn rỗi còn đi gây chuyện. Càng huống hồ hiện tại là phụng chỉ đi giết người, đơn giản là cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Ánh mắt Phan Hữu Chí và Phan Kiệt lộ ra một tia thâm độc. Hai cha con này đều là những kẻ mưu mô, tâm cơ thâm sâu.

Họ biết rõ thế lực của hai gia tộc Lý và gia tộc Giả. Có thể nói chắc chắn không thua kém gì nhà họ Phan.

Bây giờ mượn đao giết người, để hai nhà này liên thủ ra tay, Tần Thiên ắt phải chết!

Đại thù, cuối cùng cũng có thể báo rồi.

An lão gia tử lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện, nhất định là sắp không xong.

Nói không chừng lễ mừng thọ sắp biến thành đại tang lễ rồi.

Mấy người này chẳng những không đau buồn, ngược lại càng thêm hưng phấn. Bởi vì bọn họ cảm thấy tỉnh thành này, hay thậm chí là cả tỉnh Nam Giang này, sẽ sửa chào đón thời đại của bọn họ.

Miếng bánh này, mặc cho bọn họ xâu xé đi.

Trong sự kích động, bọn họ thực sự đã bắt đầu thảo luận làm cách nào phân chia địa bàn.

“Lão gia tử đến rồi!”

Từ phía sau, truyền đến một tiếng hô lớn.

Đang bàn bạc tới quên trời quên đất, ba con hổ đang trong trạng thái mặc sức vui vẻ, chè chén say sưa, đột nhiên cảm thấy như bị giáng một đòn vào sau gáy. Lý Tồn Trung còn kích động tới mức suýt chút nữa làm đổ ấm trà trước mặt.

Bọn họ lập tức thu lại biểu cảm trên gương mặt của mình, mỗi người trông đều cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ hệt như đang chịu tang.

Giả Hiếu Liêm thậm chí còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Trước mặt lão gia tử, ông ta phải cố bày ra bộ dạng đau buồn khôn xiết.

Một đám học trò của lão gia tử lao ra bên ngoài.

Nhìn thấy Hồ Bân- người bình thường kiên cường như đại hán tử, nắm giữ hệ thống lực lượng của An gia, vậy mà hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.

Giả Hiếu Liêm không khỏi kích động, gấp gáp chạy ra tiếp đón ông ta. Kéo tay Hồ Bân nói: “Hồ tổng, xin hãy nén bi thương !”

“Không nghĩ tới lão gia một đời danh tiếng lẫy lừng, mà lại ra đi như vậy.”

“Ôi, cuối cùng cũng không gắng gượng qua được lần đại thọ này.”

“Có điều, đời người bảy mươi tuổi đã là hiếm thấy, lão gia cũng coi như là nhắm mắt xuôi tay!”

“Than ôi, trời đất xót thương!”

Hồ Bân ngây người, sau đó tát lên mặt Giả Hiểu Liêm, chửi ầm lên: “Than ôi cái rắm! Tôi gi ết chết ông!”

“Đồ chó má, vậy mà dám chửi rủa lão gia!”

“Sao không mở mắt chó ra mà nhìn cho kỹ, lão gia vẫn còn sống tốt đây này!”

“Sống trăm tuổi, sống còn lâu hơn ông!”

Giả Hiểu Liêm bưng mặt, chết lặng.

“Hồ Bân, hô to gọi nhỏ thế còn ra cái thể thống gì?”

“Người tới hôm nay đều là khách, tiếp đãi tốt cho tôi.”

Một tiếng cười lớn vang lên, lão gia tử được vây quanh bởi Kế Chân cùng những người khác, ông ta mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ thẫm, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.