Thần Vương Lệnh

Chương 498




Chương 498

“Những đơn vị này kém hơn một chút, mỗi người ba nghìn.”

“Còn lại cũng chỉ là cho đủ số, nhưng cũng không thể lạnh nhạt. Mỗi người hai nghìn đi.”

“Nhớ, nhất định phải là tiền mặt. Hơn nữa không được quá rõ ràng, phải kẹp bên trong tài liệu của các cô. Hiểu không?”

Hay thật, Tô Tô và Liễu Thanh ước tính sơ qua, chỉ một dự án lại cho chó ăn ít nhất trăm nghìn.

Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, họ cắn rắng, nhịn!

Liễu Thanh cười nói: “Truyền thông cũng có phong bì lì xì, đương nhiên cũng sẽ không thiếu phần của chị Xuân chị.”

“Sau khi việc thành công, chúng tôi sẽ cảm ơn chị lần nữa.”

Chị Xuân cười nói: “Của tôi thì dễ nói rồi, đến lúc đó tôi sẽ nói với các cô.”

“Được rồi, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi. Buổi tiệc gặp mặt truyền thông buổi tối tôi sẽ không tham dự. Các cô xem rồi tiếp đãi đi.”

Đây là muốn đuổi người.

Nhưng, vào lúc nhóm người Tô Tô chuẩn bị rời đi thì chị Xuân gọi Tần Thiên lại, đưa cho hắn một tờ danh thiếp và nói.

“Nói thật, điều kiện ngoại hình và khí chất của cậu đều không tệ.”

“Muốn vào giới giải trí kiếm tiền, có thể liên hệ với tôi.”

“Có bỏ ra thì mới có thu hoạch; muốn thu hoạch thì phải bỏ ra. Cậu hiểu không?”

“Cảm ơn chị Xuân.” Tần Thiên mỉm cười nhận lấy danh thiếp, nói: “Tôi hiểu.”

Ra khỏi phòng, Tô Tô rất tức giận, nghiến răng nói: “Một người quản lý nho nhỏ, lại xoay chúng ta mòng mòng!”

“Một mình cô ta, có cần phải ở căn phòng tốt như thế không?”

“Tôi còn tưởng Mục Phi Phi sẽ đến, bận rộn lâu như vậy cũng không cho gặp mặt, thật quá đáng!”

Liễu Thanh nói: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó mà. Đây là nguyên văn lời chị Xuân đấy.”

“Theo như tôi thấy, đây mới chỉ là bắt đầu. Không chừng tiếp sau cô ta sẽ làm khó chúng ta ở nơi nào đó.”

“Nhưng mà…” Cô ta chuyển chủ đề, nhịn cười nói: “Muốn hòa toàn nắm bắt được chị Xuân cũng không phải không thể. Phải xem chủ tịch có nỡ hay không thôi.”

Tô Tô nói: “Ý gì?”

Liễu Thanh cười nói: “Dường như cô ta… nhìn trúng Tần tiên sinh. Chủ tịch Tô, cô nỡ không?

Nghĩ đến ánh mắt của chị Xuân khi nhìn Tần Thiên và những lời khiêu khích vừa rồi của cô ta, Tô Tô tức đến mức đưa chân lên đá Tần Thiên một cú.

Tần Thiên trợn mắt nói: “Gì vậy?”

“Anh không làm gì cả có được không?”

“Lẽ nào đẹp trai cũng là lỗi của anh?”

Tô Tô tức giận nói: “Đẹp trai có ích lợi rắm gì? Có thể tiết kiệm được cho em hàng chục triệu phí người phát ngôn không?”

“Nếu có thì bây giờ em sẽ tặng anh cho mụ già kia!”