Thần Vương Lệnh

Chương 460




Chương 460

Giọng nói này thật sự là làm cho người khác không có cách nào từ chối.

A Phúc mở cửa sổ xe xuống, nhìn thấy bên ngoài có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.

Mặc đồ màu hồng, bím tóc đen nhánh, làn da trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ.

Càng làm cho người khác không cách nào kiềm chế chính là một đôi mắt ngập nước cầu khẩn, tràn ngập vẻ quyến rũ mê hoặc người.

Hắn ta động lòng, hung hăng nuốt nước miếng rồi cắn răng nói: “Lên xe!”

Người phụ nữ mừng rỡ, chủ động mở cửa xe nhảy lên.

Một mùi hương đặc trưng của một phụ nữ trưởng thành đập vào mặt A Phúc, hắn ta cảm thấy máu trong nháy mắt vọt lên ót.

Người phụ nữ này có lẽ không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng cái loại quyến rũ nhẹ nhàng quen thuộc mới là trí mạng nhất.

Hắn ta suýt chút nữa nhịn không được.

Nuốt một ngụm nước bọt, A Phúc nhếch miệng cười nói: “Em gái, xưng hô với em như thế nào?”

“Hơn nửa đêm chạy ra ngoài, người đàn ông của em bị bệnh gì vậy?”

Người phụ nữ khẽ nói: “Tôi tên Mai Hồng Tuyết.”

“Người đàn ông của tôi… Anh ta bị bệnh, không nhắc cũng được.”

Nói xong, nhịn không được thở dài.

A Phúc vội vàng nói:”Em gái, sao vậy?”

“Người đàn ông của em không phải mắc bệnh nan y chứ?”

Mai Hồng Tuyết cắn răng nói: “Nếu là bệnh nan y lại tốt hơn. Anh ta làm loạn ở bên ngoài bị bệnh xã hội.”

“Đi bệnh viện gì đó, bây giờ còn nằm trên bàn mổ, gọi điện thoại nói nếu tôi không kịp đưa phí phẫu thuật qua thì anh ta không xuống được bàn mổ.”

“Tôi chỉ là một người phụ nữ không biết cái gì cả, anh trai, anh nói xem cái thể loại bệnh viện gì, chẳng lẽ còn có tăng giá trên bàn mổ, không đưa tiền thì không cho xuống bàn mổ sao?”

“Đây đâu phải là bệnh viện, rõ ràng là lò mổ mà!”

A Phúc nghe xong cười haha.

“Em gái, người đàn ông của em chắc đi đến bệnh viện của khoa Hồ Điền rồi.”

“Cái gọi tăng giá trong phòng phẫu thuật chỉ là một trong những thủ đoạn vơ vét của bọn họ mà thôi.”

“Một người bạn của anh làm tiểu phẫu cắt da, bệnh viện chính quy không hơn một ngàn đồng, kết quả đến chỗ bọn họ phải tốn ít cũng ba vạn.”

Mai Hồng Tuyết thở dài nói: “Đúng là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ!”

*Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa.

“Haizz!”

A Phúc chuyển đề tài nói: “Em gái, em xinh đẹp như thế, người đàn ông của em còn ở bên ngoài làm loạn, đúng là mù quáng mà.”

“Cái này gọi là gì nhỉ, trong nhà để tổ yến không ăn, lại chạy ra ngoài ăn cỏ.”

Mai Hồng Tuyết cười nói: “Đàn ông mà, đều là mèo tham ăn, không thể không ngoại tình, hoa nhà không có hương hoa dại.”