Chương 413
Cách đây không lâu ở khách sạn, hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết bốn tên sát thủ do Carlo Conti phái tới, chính là để nhắc nhở Carlo Conti.
Ông đây không phải là người ông ta có thể trêu chọc.
Nếu như Carlo Conti biết khó mà lui, vậy thì Tần Thiên sẽ không truy cứu nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, đối phương là muốn dâng mình lên trước nòng súng.
“Nếu ông ta đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn một trận đi.”
“Nhị Cẩu, cậu đi chuẩn bị đi, lần này, tôi muốn đích thân đi một chuyến.”
Trần Nhị Cẩu cười lớn: “Em lập tức đi thông báo cho tứ đại gia tộc đến phân chia sản nghiệp của gia tộc Carlo Conti.”
“Lão đại nói đúng, Thần Vương Điện chúng ta, đã chơi thì phải chơi lớn!”
……
Tại một lâu đài theo phong cách thời trung cổ được bảo vệ nghiêm ngặt ở ngoại ô thành phố.
Trong đại sảnh sang trọng, lò sưởi đốt lên ấm áp như xuân.
Xung quanh được bao bọc bởi vô số những bức danh họa khác nhau, có tác phẩm điêu khắc nổi tiếng cùng các tác phẩm nghệ thuật cổ quý khác.
Một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo ngủ màu đen, tay cầm roi da, mắt đỏ ngầu, đang quất mạnh lên người một người đàn ông tóc hoa râm.
“Carl, tên khốn này!”
“Tao bảo mày gọi điện thoại thông báo cho đứa con gái phương Đông kia tới nhận tội. Vậy mà mày dám bảo cô ta trốn!”
“Tao đánh chết mày!”
Từng cái quất tàn bạo giáng xuống khiến Karl ngã xuống nền đất, máu bê bết khắp đầu và mặt.
Nhưng mà, ông ta không hề khuất phục, lớn tiếng nói: “Tôi biết bố của cậu Carlo Conti, ông ấy mới thực sự là một quý ông.”
“Ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện cưỡng bức phụ nữ như vậy, huống hồ là dùng roi đánh một lão già như tôi.”
“Carlo Conti, cậu đã làm ố uế danh dự của gia tộc mình!”
“Người phụ nữ phương Đông đó và chồng của cô ấy không dễ chọc vào.”
“Cậu dám bắt bọn họ, chính là tự đào mồ chôn mình!”
“Tên khốn này!” Carlo Conti quất một roi vào miệng Carl, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là một tên khốn kiếp, nó đã giết chết bốn thuộc hạ của tao!”
“Tao nhất định phải xé xác băm vằm nó ra thành từng mảnh!”
“Người đâu, phong tỏa sân bay và cả đường đến đại sứ quán lại. Lục soát cho tao, tuyệt đối không được để cho chúng nó chạy thoát!”
Carlo Conti đánh mệt rồi ngã vào lòng hai cô gái tóc vàng mắt xanh. Hai cô gái ôm lấy ông ta, sau đó đưa rượu vang đỏ đắt tiền trong chiếc ly màu hổ phách lên miệng ông ta.
Ông ta nghỉ ngơi một lúc rồi nói: “Kéo lão khốn kiếp này ra ngoài đi!”
Lúc này, mặt trời đang mọc lên từ phía đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên tòa lâu đài cổ kính xinh đẹp.