Thần Vương Lệnh

Chương 408




 

Chương 408

Tất cả những người qua đường và người bên trong khách sạn đều bị làm cho kinh ngạc đến ngây người.

“Đẹp trai quá.”

“Đây là vệ sĩ chuyên nghiệp sao?” Trong đám người, một cô gái có làn da vàng thốt lên.

Cuối cùng, Lãnh Phong mở cửa chiếc xe mercedes ở giữa.

Trần Nhị Cẩu xuống xe, nhìn Tần Thiên mặt không biểu cảm.

Lãnh Phong lập tức nói: “Cẩu ca, anh ta chính là Tần Thiên.”

Trần Nhị Cẩu lạnh lùng nói: “Chính là anh ta là người bảo tôi lăn tới đây gặp anh ta?”

Lãnh Phong cảm nhận được sát khí trên người Trần Nhị Cẩu, cắn răng nói: “Vâng.”

Trần Nhị Cẩu lạnh lùng nói: “Lãnh Phong, tôi là ông chủ của An Bảo Thiên Thuẫn, không ngờ trên đời này lại có người dám bảo tôi lăn qua gặp anh ta.”

“Cậu nói xem, tôi nên xử lý như thế nào?”

Trán Lãnh Phong bắt đầu đổ mồ hôi, căng thẳng nói không nên lời.

Theo lẽ thường, anh ta sẽ trả lời ‘dám không coi Cẩu Ca ra gì, Lãnh Phong tôi sẽ là người đầu tiên thay Cẩu Ca lấy đầu hắn ta’.

Nhưng lúc này, người đứng đối diện là Tần Thiên.

Tuy rằng Tần Thiên đang cười, trong tay cũng không có vũ khí, nhìn qua thì trông giống như súc vật vô hại. Nhưng không biết vì sao, Lãnh Phong lần đầu tiên trong đời biết sợ.

Anh ta đương nhiên không dám ra tay với Tần Thiên.

Bầu không khí nghiêm trọng mà ớn lạnh.

Trần Nhị Cẩu sải bước đi về phía Tần Thiên, đứng yên trước mặt hắn, hai tay nắm chặt, nghiến răng trừng mắt.

Tất cả các thành viên của An Bảo Thiên Thuẫn đều đã sẵn sàng. Bọn họ nắm chặt chiếc ô dài màu đen trong tay.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng đây hoàn toàn không phải là một chiếc ô bình thường mà là một vũ khí đặc biệt.

Đầu ô có thể dùng làm lưỡi lê, khi mở ra chính là khiên. Bên trong cán ô có giấu lưỡi dao sắc bén, thậm chí chiếc ô này còn có thể bắn ra đạn.

Đây là vũ khí độc quyền của Thiên Thuẫn.

Sắc mặt Lãnh Phong trở nên tái nhợt, nhưng anh ta đã âm thầm đưa ra quyết định, chỉ cần Cẩu Ca ra tay, anh ta cũng sẽ liều chết ra tay.

“Tần Thiên!” Tô Tô lo lắng nắm lấy cánh tay Tần Thiên.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Trần Nhị Cẩu cười lớn.

“Tôi có thể làm gì?”

“Mẹ nó, tôi đương nhiên là lăn tới đây gặp anh ấy rồi!”

Anh ta hưng phấn duỗi hai tay ra ôm lấy Tần Thiên.

“Lão đại!”

“Nhớ anh chết đi được!” Anh ta dùng sức vỗ vào lưng Tần Thiên.

Đồng thời thì thầm nói: “Chị dâu thật xinh đẹp, em ghen tị đấy.”