Thần Vương Lệnh

Chương 407




Chương 407

Bọn họ cười lớn, đẩy Tần Thiên ra rồi xông vào.

“Tô tiểu thư không có ở trong phòng? Cô ấy ở đâu?”

Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, tên râu quai nón tức giận, rút từ thắt lưng ra một chiếc dùi cui có dính máu.

Tần Thiên mỉm cười rồi đóng cửa lại, sau đó ra tay.

Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như một cơn gió vút qua.

Một tay nắm lấy cổ tay tên râu quai nón, thuận tay đâm chiếc dùi cui trong tay vào cổ họng anh ta.

Tên râu quai nóng căn bản không thể phản ứng kịp, liền ngửa mặt ngã xuống giường.

Ba tên còn lại tức giận gầm lên, định đưa tay rút súng ra.

Tần Thiên di chuyển chân, lấy tay làm dao, trong nháy mắt, cắt qua yết hầu ba người bọn họ.

m thanh cuối cùng mà bọn họ nghe thấy chính là tiếng yết hầu của mình bị vỡ vụn.

Tần Thiên cũng không thích chém giết.

Nhưng đừng bao giờ chạm vào điểm chí mạng của hắn!

Nếu bên kia dám thèm muốn Tô Tô, hắn sẽ dùng thủ đoạn đẫm máu để đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc nhất.

Lúc này, hắn chính là con ác ma đáng sợ nhất thế gian.

Tần Thiên đem thi thể bọn họ đặt lên giường rồi dùng chăn đắp lại.

“Tần Thiên, anh đang làm cái gì vậy?”

“Anh, không sao chứ?” Giọng nói bất an của Tô Tô từ phòng tắm truyền ra.

Tần Thiên xách vali đi tới và mở cửa phòng tắm ra.

Lúc này, hắn nở một nụ cười ấm áp, giống như mặt trời, có thể xua tan giá lạnh của màn đêm dài vô tận.

“Được rồi, chúng ta có thể đi rồi.”

Hắn ôm lấy Tô Tô rồi hôn lên trán cô một cái.

Tô Tô còn tưởng rằng Tần Thiên đã lừa vệ sĩ vào trong rồi đánh ngất để nhân cơ hội chạy trốn. Cô lo lắng nói: “Đi thôi!”

Khi hai người vừa bước ra khỏi cửa khách sạn thì đã nhìn thấy những chiếc xe Mercedes màu đen chạy tới, vây quanh khách sạn như một con rồng dài.

Tô Tô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Cô nắm chặt cánh tay Tần Thiên, nhỏ giọng nói: “Hỏng rồi!”

“Chắc chắn là Carlo Conti đã đích thân đến đây.”

“Bọn họ có rất nhiều người, chúng ta phải làm sao đây?”

“Hay là chúng ta gọi điện thoại cho đại sứ quán đi!”

Tần Thiên cười nói: “Không cần gây thêm phiền phức cho quốc gia nữa. Ngoan, đừng sợ, đây đều là bạn của anh.”

Hắn đã nhìn thấy Lãnh Phong và những người khác nhảy ra từ một chiếc xe.

Sau đó, cánh cửa của từng chiếc xe được mở ra, những vệ sĩ với mái tóc húi cua và bộ đồ màu đen lần lượt nhảy ra khỏi xe.

Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc ô dài màu đen. Tập hợp nhanh chóng và tạo thành một đội hình vuông ở lối vào của khách sạn.