Thần Vương Lệnh

Chương 393




Chương 393

Tần Thiên tức giận: ”Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không phải dùng như vậy.”

Cô gái kia cười một tiếng, vỗ bả vai lái xe nói: ”Cảm ơn anh trai.”

Tần Thiên thấy xe đã sắp ra khỏi thành phố, xe đen phía sau vẫn bám theo sát, thay đổi kế hoạch cũng không kịp. Chỉ có thể đợi đến khi ra ngoài thành phố rồi tìm cơ hội hất cô gái này ra.

Hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cô gái kia tò mò nhìn hắn một cái nói: ”Không biết tên anh là gì?”

”Tần Thiên.”

”Tần tiên sinh, anh đến đây du lịch sao? Đi một mình?”

Tần Thiên lười nói nhảm với cô ta, tùy tiện gật nhẹ đầu.

Cô gái kia dường như có chút không phục, một đại mỹ nữ như cô cho dù đến nơi nào cũng sẽ có đàn ông chủ động đến bắt chuyện.

Cô ta cắn răng nói: ”Anh Tần, anh biết tôi không?”

Lúc Tần Thiên mở mắt nhìn qua, cô ta tháo khẩu trang xuống.

Nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, Tần Thiên hơi ngẩn ra. Dường như đúng là có chút quen thuộc. Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng hắn nhớ không nổi.

Có lẽ mỹ nữ khắp nơi đều giống nhau mấy phần.

Hắn lắc đầu nói: ”Tên cô là gì?”

”Tôi…” Lông mi dài của cô gái hơi rung động, đôi mắt đẹp hiện lên sự giảo hoạt: ”Tôi tên Liễu Tiểu Hoa.”

Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên đúng là chưa từng nghe qua.

Thấy Tần Thiên không biết mình, Liễu Tiểu Hoa dường như vứt bỏ vỏ bọc thần tượng, càng hoạt bát hơn.

Cô ta nói rất nhiều, nói với Tần Thiên chút kiến thức về núi Alps.

”Anh Tần, anh biết trượt tuyết sao?”

”Núi Alps là thánh địa trượt tuyết đó.”

”Mặc dù bây giờ chưa đến mùa trượt tuyết nhưng trên núi đã có tuyết rồi. Chúng ta đi xem một chút đi!”

”Ít người, giá cả hợp lí, còn chơi rất vui nữa.”

Tần Thiên khó chịu nói: ”Trời sắp tối rồi…”

Lái xe chen miệng vào: ”Hai người có thể trượt tuyết trong sân của khách sạn, tốt hơn phòng ở khu vực nội thành nhiều.”

”Có câu gì nhỉ, à, hai cô cậu gặp người quen nơi đất khách quê người, có thể trải qua một giấc mộng xuân không tồn tại cùng với nhau (2).”

(2) mộng xuân ở đây là chuyện 18+

Liểu Tiểu Hoa đỏ mặt nói: ”Anh trai, câu trước dùng đúng rồi, nhưng câu sau thì không cần.”

Tài xế nói: ”Vì sao? Mộng xuân không tồn tại không phải chỉ buổi tối tốt đẹp sao?”

Liễu Tiểu Hoa nín cười giải thích: ”Đúng là chỉ buổi tối hoàn mỹ. Nhưng đó là ở mùa xuân. Bây giờ cũng sắp đông rồi.”