Chương 342
Lúc này, phía xa có thêm nhiều sư tử áp sát.
Mẹ nó, cả một bầy sư tử!
Mặt Thôi Minh xanh lét. Vào thời điểm quan trọng, hắn ta nắm ra một thứ trong ngực đánh về phía đám sư tử.
Sau đó, leo lên hàng rào thép gai giống như khỉ, leo ra ngoài.
Con sư tử bị ép rút lui bởi bột lưu huỳnh, gầm lên vài tiếng rồi không cam lòng rút lui. Dường như chúng đã ăn no nên không hứng thú với Thôi Minh lắm.
Thôi Minh nằm ở dưới đất, vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên từ phía xa.
Hắn ta giật mình, lật người leo lên một cái cây to bên cạnh.
Nhìn từ trên cao xuống, hắn ta không khỏi ngẩn ra.
Mẹ nó, vừa ra khỏi miệng sư tử lại rơi vào hang sói à!
Hơn chục con sói xanh lao đến, quanh quẩn một chỗ dưới gốc cây.
Có một con không biết có phải là đói xỉu hay không mà khi nhìn thấy món ăn ngon trước mặt, thậm chí còn muốn leo lên cây.
Thôi Minh âm thầm kêu khổ. Hắn ta nhận ra mình đã mắc lừa, mắc lừa Tần Thiên.
Chắc chắn là Tần Thiên muốn mượn tay của những con mãnh thú này để giết chết mình.
“Họ Tần, ông đây chưa xong với mày đâu!”
Bực mình, hắn ta nhảy xuống khỏi cái cây và chiến đấu với bầy sói.
Cuối cùng, mặc dù đã giết chết một con sói nhưng trên người cũng đã bị thương. Nhưng cùng hắn ta cũng chạy được ra ngoài, đến gần phòng giám sát.
Hắn ta cẩn thận đẩy cửa ra, vốn cho rằng nơi này nhất định có mai phục. Nhưng lại nhìn thấy một người trẻ tuổi đang ngồi uống trà dưới ánh đèn sáng rực.
Nhìn thấy hắn ta, người trẻ tuổi tùy ý nói: “Đến rồi.”
Giống như là đang đợi một người bạn cũ.
Thôi Minh ngây người, phản ứng kịp, lập tức cảnh giác nói: “Mày chính là Tần Thiên?”
Tần Thiên mỉm cười, nói: “Vất vả rồi. Uống trà.”
Thôi Minh cười khẩy nói: “Cảm ơn.”
Hắn ta chậm rãi đi đến trước bàn trà bưng một ly trà lên, giả vờ uống trà đến gần Tần Thiên, một tay khác cầm phi đao định phóng ra.
“Quỷ Thôi Mệnh, ngươi dám ra tay với thiếu chủ, ta sẽ giết ngươi.”
Chính vào lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
“Kẻ nào?” Thôi Minh giật mình, vội vàng nhảy ra.
Chỉ thấy cửa bên cạnh mở ra, một người đàn ông trung niên mặt đen như sắt đang chống nạng bước ra.
Nhìn thấy người này, trong mắt Thôi Minh vô cùng kinh ngạc.
“Quỷ sai đại nhân, ngài là quỷ sai đại nhân!”
“Sao ngài ở đây?”
“Đây có phải là thật không?”
Rầm, một cánh cửa khác bị đấm nát.