Chương 337
Một đêm hành xác, cũng không biết Tô Tô bây giờ như thế nào.
Cô bị kích thích lớn như vậy, Tần Thiên thật sự có hơi lo lắng.
“Tô Tô!” Về đến nhà, hắn lao ngay vào phòng Tô Tô.
Lại thấy, chăn trên giường xếp ngay ngắn mà Tô Tô không có ở đây.
Trong lòng Tần Thiên lộp bộp, thầm nghĩ có lẽ là trong lúc sợ hãi cô đã đến phòng mẹ cô ngủ.
Nhìn cửa phòng đóng chặt của Dương Ngọc Lan, bên trong im lặng, có lẽ đã ngủ say.
Tần Thiên do dự, trở về phòng của mình.
Khoảnh khắc mở đèn lên, hắn không khỏi há to miệng.
Hắn nhìn thấy Tô Tô mặc áo ngủ, ôm gối ngồi trên giường của mình. Nhìn thấy mình, môi cô trề ra muốn khóc.
Đôi mắt xinh đẹp giống như nai con sợ hãi, như cô vợ nhỏ bị uất ức, nhìn hắn một cách đáng thương.
Tần Thiên thở phào, tắt điện rồi lên giường.
“Không sao rồi.”
“Tất cả đều đã qua rồi.”
“Anh đảm bảo, những chuyện như thế này sau này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa!”
Hắn nhẹ nhàng an ủi, dang rộng vòng tay muốn cho cô sự ấm áp.
Lần này, Tô Tô không né tránh mà lại chủ động nhào đến.
“Chồng!” Cô nhào vào trong lòng Tần Thiên, ôm chặt hắn.
Qua lớp áo ngủ, Tần Thiên cảm nhận được sức nóng từ cơ thể mềm mại và nhịp đập trái tim của cô.
Trong một lúc, máu huyết sục sôi, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo.
Tô Tô lòng dạ rối bời. Nhưng, cô dũng cảm không đẩy Tần Thiên ra.
“Cảm ơn anh hôm nay đã cứu em.”
“Để thưởng cho anh, em sẽ cho anh ôm em ngủ một lần.”
Tần Thiên nuốt nước miếng ừng ực, muốn hành động.
“Chỉ là ôm ngủ, không cho phép làm gì khác!”
“Nếu anh không nhịn được, thì em sẽ đi ngay lập tức!”
Tần Thiên há miệng mắc quai, lúc này mới là tâm hồn ở thiên đường còn cơ thể ở địa ngục!
Bởi vì sợ hãi quá mức nên Tô Tô ngủ rất say. Ngày hôm sau mặt trời lên cao, bên ngoài vang lên tiếng nấu ăn của Dương Ngọc Lan, hàng mi dài của cô che phủ, vẫn ngủ ngon lành.
Tần Thiên biết Dương Ngọc Lan sắp đến gõ cửa, đành nhẹ nhàng rút cánh tay ở dưới cổ cô ra, đắp chăn cho cô xong, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
“Tần Thiên, Tô Tô đâu?”
“Hôm qua về muộn như vậy, sáng sớm lại không thấy.”
“Sẽ không phải là nó lại đi tìm cái tên Tiết Nhân kia rồi chứ?” Vẻ mặt Dương Ngọc Lan lo lắng/
“Khụ, mẹ, cái đó, ừm, đêm qua Tô Tô có hơi mệt, để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa đi ạ.” Tần Thiên không biết nên giải thích thế nào.
Dương Ngọc Lan nhìn vào phòng Tần Thiên, ngạc nhiên nói: “Đêm qua nó ngủ ở phòng con?”
Bà vội vàng đi qua, đẩy cánh cửa khép hờ ra thì nhìn thấy Tô Tô đang nghiêng người, đồ ngủ cởi ra lộ bờ vai trần xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh xõa tung như thác nước.