Thần Vương Lệnh

Chương 33: 33: Có Ý Đồ Khác





“Các người muốn cung cấp dược liệu Đông y cho bệnh viện toàn thành phố?" Dương Ngọc Lan nhíu mày.
Bà không ngờ, Tô Bắc Sơn lại mở miệng ra nói mấy lời này.
Với năng lực của Tô gia, cung ứng cho một bệnh viện là đủ rồi.
“Đúng vậy, bác gái.”
“Chúng tôi không tham lam, bác giao toàn bộ quyền cung ứng dược liệu Đông y cho chúng tôi là được rồi.”
“Nếu bác cảm thấy định mức quá nhỏ, có thể cho cháu thêm một ít dụng cụ y tế, vậy thì càng tốt.”
“Bác gái, đây là một chút tâm ý của chúng tôi.”
Tô Văn Thành nói xong, mở ra một cái bưu kiện, bên trong đều là tiền mặt đỏ rực.
“Đây là ý gì?" Dương Ngọc Lan mặt lạnh xuống.
Tô Bắc Sơn vui tươi hớn hở nói: "Ngọc Lan à, chuyện này cha đều hiểu.”
“Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai mươi vạn này chỉ là chuyện nhỏ.”
“Sau khi ký xong hợp đồng, cha có thể định kỳ chia hoa hồng cho con, con cảm thấy thế nào?”
Dương Ngọc Lan vỗ bàn đứng lên, trầm mặt nói: "Số tiền này mời hai người cầm về, Dương Ngọc Lan tôi không phải người như vậy!"
“Được lãnh đạo ủy ban coi trọng, giao công việc quan trọng như vậy cho tôi.

Tôi làm sao có thể lấy việc công làm việc tư!”
“Tất cả mua sắm đều tiến hành đấu thầu công khai trên trang web chính thức.

Các ngươi muốn cung ứng, chú ý thông tin đấu thầu là được.”

“Hiện tại, mời hai người rời đi!”
Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn đều không ngờ Dương Ngọc Lan lại quyết tuyệt như vậy.

Xem ra, kế hoạch mua chuột không thành công rồi.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nghe không? Mẹ tôi bảo các người rời đi.”
“Hai người tự mình rời đi, hay là để cho tôi động thủ?”
Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành đồng thời run lên, đối với sức chiến đấu của Tần Thiên, bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ.
Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, Tô Tô cả giận nói: "Họ Tần kia, anh câm miệng cho tôi!”
“Anh là cái thá gì, có tư cách gì nói chuyện với gia gia và em trai tôi như thế?”
“Mẹ, gia gia đưa tiền tuy rằng không đúng, nhưng cũng là thành ý của ông.”
“Con cảm thấy, đều là người một nhà mẹ vẫn nên giúp bọn họ một tay.”
(Tức quá dịch không nổi nữa, tức hộc máu mất)
“Chẳng lẽ mẹ đã quên, cha con năm đó chết như thế nào sao? Ông ấy chính là vì gia tộc mà hy sinh chính mình.”
"Hiện tại mắt thấy Tô gia gặp tai ương ngập đầu, nếu như cha biết được ông ấy sẽ cảm thấy như thế nào?"
Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành đứng bên cạnh cũng vội vàng phụ họa theo.
Tinh thần Dương Ngọc Lan đại loạn, bà ta che miệng nói: "Đừng nói nữa! Van cầu các người đừng nói nữa!”
"Tôi có thể cho Tô gia định mức nhất định, nhưng mà giá cả và chất lượng tôi đều muốn tốt nhất!"
“Nếu như các ngươi không làm được, tôi sẽ hủy bỏ tư cách cung ứng của các người!”
Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành mừng rỡ, vui mừng rời đi.
Trước khi đi còn thân thiết mời Tô Tô ngày mai đến nhà chơi, Tô Tô cũng mừng rỡ đồng ý.
Tần Thiên âm thầm thở dài, mẹ vợ vẫn là quá mềm lòng, vẫn là không thích hợp làm công việc này.
Về phần Tô Tô, Tần Thiên càng bất đắc dĩ.
Hiện tại Tô Tô một lòng muốn trở về gia tộc, hoàn toàn xem hắn trở thành người ngoài.
“Mẹ, mẹ làm đúng.

Con tin gia gia và Văn Thành sẽ không hại chúng ta.”
“Dù sao, chúng ta mới là người một nhà.”
Nhìn Tần Thiên, Tô Tô tức giận nói: "Còn không mau thu dọn bát đũa, quét dọn vệ sinh!"
"Ngày mai đưa tôi đến Tô gia, vài năm không gặp tôi muốn đi thăm bọn họ.”
Tần Thiên do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Chỉ cần Tô Tô vui vẻ, đối với bệnh tình của cô có lợi, hắn chấp nhận.
Nếu như Tô gia, cải tà quy chính làm người tốt thì hắn xem như không nói gì.
Còn nếu vẫn khăng khăng làm bậy, hắn nhất định làm cho bọn họ vạn kiếp bất phục!
Vì thế ngày hôm sau, sau khi Dương Ngọc Lan đi làm Tần Thiên lại đẩy Tô Tồ đi vào cửa lớn Tô gia.
“A, Tô Tô cháu khỏe rồi à!”

“Đại tiểu thư, năm năm nay vất vả cho cháu quá!”
“Đến đây, bảo bối, cho cô xem nào!”
“Tô Tô, đây là bánh ngọt cháu thích ăn nhất, thím nhờ người sáng sớm đi mua cho cháu đấy.”
“Chị Tô Tô, chúc chị sớm ngày đứng lên được!”
Được mọi người vây quanh nói những lời nịnh bợ, trên mặt Tô Tô vui mừng tỏa sáng hào quang.
Lúc vừa mới tỉnh tại, trong lòng cô cảm giác hụt hẫn, cô còn tưởng mình là một cô nhi.
Lúc này đây cuối cùng cô cũng tìm lại được loại cảm giác ấm áp này.
Cô tin chắc lựa chọn của mình là đúng, gia tộc huyết mạch tương liên mới là người nhà vĩnh viễn của cô.
Về phần Tần Thiên, đã sớm bị cho ra rìa.
Nhưng mà nhìn Tô Tô vui vẻ như đứa nhỏ, hắn chấp nhận.
Hiện tại Tô Tô đã khôi phục, lại thành Tô gia đại tiểu thư của chúng ta.”
"Đi theo tên đàn ông suốt ngày mượn danh tiếng của người khác, không có bản lĩnh gì, thật sự là thiệt thòi cho cháu rồi.”
“Hiện tại đã là thời đại nào rồi, loại người này còn là một tên ăn bám!”
“Khi nào hai người ly hôn, thím sẽ giới thiệu một người tốt cho cháu.”
“Bảo đảm nhân phẩm tài mạo song toàn!”
Tô Tô nhìn đám người lạnh nhạt Tần Thiên, cô miễn cưỡng cười nói: "Thím, hiện tại không vội.”
“Sau này hãy nói.”
Cùng lúc đó, nhân vật trung tâm của Tô gia.
Ba ông cháu Tô Sở Bắc, Tô Vân Thành và Tô Mạn Thanh đang bí mật lập ra một kế hoạch.
Dương Ngọc Lan chỉ cho bọn họ cung ứng dược liệu cho một bệnh viện Đông y, tuy rằng thu lợi cũng được xem là xa xỉ, nhưng căn bản không thỏa mãn được dã tâm của bọn họ.
Thứ bọn họ muốn là sẽ lấy hết nguồn cung ứng của thành phố.

Thậm chí, ngoại trừ dược liệu Đông y, bọn họ còn muốn các loại khác nữa.
Để đạt được mục đích này, có hai cách.
Thứ nhất, trói buộc Dương Ngọc Lan với gia tộc, khiến Dương Ngọc Lan không thể không đem đơn đặt hàng giao vào trong tay bọn họ.

Thứ hai, nếu như điều thứ nhất không thành công, thì nghĩ cách hại Dương Ngọc Lan, nâng đỡ một người mà họ tin tưởng hơn.
“Tô Tô, chuỗi Ngọc Như Ý này là vật gia gia yêu thích, tặng cho cháu.”
“Chỉ cần cháu vui vẻ, gia gia cũng sẽ vui vẻ." Tô Bắc Sơn đem ngọc khí trân quý của mình đưa cho Tô Tô.
“Chị, em nhớ lúc bác còn sống rất thích sưu tầm đồng hồ.

Khối Rolex Lục Thủy Quỷ này chị thay bác nhận đi.”
"Cũng coi như là cháu trai, hiếu kính với bác trai." Tô Văn Thành nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích của mình.
Tô Nam càng chơi lớn hơn, trực tiếp đưa một vòng cổ giá trị mấy chục vạn cho Tô Tô.
Tô Tô đắm chìm trong tình yêu của gia tộc, thịnh tình khó chối từ cho nên đều nhận lấy.
Sau đó mỗi ngày cô đều để Tần Thiên đưa cô tới nơi này, quây quần với người của Tô gia.
Có đôi khi chê Tần Thiên phiền phức còn đuổi Tần Thiên đi, để tránh ảnh hưởng đến mấy người bọn họ tâm sự.
“Tô Tô, em nghe anh nói, những người này nhất định không có ý tốt.”
“Bọn họ lấy lòng em, chẳng qua là muốn nhận được nhiều lợi ích từ chỗ mẹ em mà thôi.”.

Tần Thiên tận tình khuyên giải.
Thế nhưng Tô Tô căn bản không nghe.

Còn cảm thấy Tần Thiên châm ngòi ly gián cô và người của Tô gia..