Thần Vương Lệnh

Chương 312: 312: Tương Kế Tựu Kế





Độc Sư!
Sự xuất hiện bất ngờ của tên này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Ngay từ đầu, đây là trò chơi mà mày bày ra chỉ dành cho tao, đúng không?" Hắn cười lạnh hỏi.
Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ tán đồng.
Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy.

Từ lúc Seraph bán nọc độc cho cô gái đó, tao cũng bắt đầu câu con cá là mày rồi."
"Tao biết, nếu trực tiếp nói cho mày biết vị trí của tao, mày nhất định sẽ cảnh giác."
"Tao chỉ có thể để mày đi hết vòng này đến vòng khác, tặng Seraph cho mày trước, sau đó sẽ Nile."
"Chỉ có như vậy mày mới có thể không còn nghi ngờ gì mà điều tra đến đây."
Tần Thiên gật đầu, cười lạnh nói: "Thủ đoạn của mày rất cao minh."
"Mỗi liên kết dường như được thực hiện một cách hoàn hảo nhưng luôn có những manh mối còn sót lại ở những nơi không ngờ tới mà tao có thể lần theo."
Độc Sư cười nói: "Đúng vậy."
"Chỉ là mày hiểu ra quá muộn."
"Tần Thần Vương, mày đã đi ngàn dặm tới đây, sao tao có thể để mày thất vọng được chứ?"
"Tiếp theo, hãy từ từ thưởng thức tác phẩm của tao."
Sau đó, hắn ta bắt đầu đếm ngược.
"Năm, bốn, ba, hai,....!một!"
Khi hắn ta hét lên một tiếng, nắp của các bình thí nghiệm xung quanh đột nhiên tự động mở ra.
Những người bên trong đang nhắm mắt ngủ gần như ngồi dậy cùng lúc, giống như là xác chết sống dậy.
Bên cạnh họ đã có sẵn một trường đao.


Lúc này, bọn họ đưa tay ra cầm dao, mặt vô cảm nhảy ra khỏi quan tài.
Độc Sư đã tính toán thời gian Tần Thiên đến, hơn nữa còn khống chế thời gian độc tố phát tác trong cơ thể những người này.
“Những người này, tao gọi họ là chiến sĩ Thánh Linh Số 1.”
"Tao đã nghiên cứu, phát triển họ, nhưng luôn lo lắng rằng không người để kiểm tra uy lực."
"Tần Thần Vương, tuyệt đối đừng khách khí." Trong mắt Tần Thiên hiện lên một vẻ giễu cợt.
"Mày cho rằng tao đã rơi vào bẫy của mày nên mới bị dẫn dụ tới đây sao?"
“Sao mày biết được, không phải tao đang tương kế tựu kế?”
"Tương kế tựu kế?" Độc Sư sửng sốt một chút, nói: "Mày sớm đã biết tao đang gài bẫy mày ư?"
Tần Thiên cười lạnh, đột nhiên hét lớn: "Các anh em, ra tay!"
Nói xong, hắn dẫn đầu và lao vào một Độc Linh đang xông về phía mình.

giật con dao từ tay đối phương, vung tay lên.
Một luồng máu tanh phun ra.
Không biết bao nhiêu chất độc đã được tiêm vào cơ thể của những người này.
Tần Thiên hét lên: "Cẩn thận, đừng để bọn chúng làm rách da!"
"Chất độc sẽ lây lan!"
Sau đó, hắn vung dao chém một tên khác.
Những người này đã trở thành đối tượng thí nghiệm của Độc Sư, lúc này không cần thiết phải sống nữa.

Ngay cả khi cứu họ ra ngoài, cũng không thể khôi phục bản tính của họ.

Vì vậy, lựa chọn duy nhất là giết chết.
Đám người Tàn Kiếm, Lãnh Vân phải đối mặt với sự bao vây của hàng trăm người cũng bắt đầu giết chóc.
Trận chiến này vô cùng khó khăn.
Bởi vì, những người bị độc tính khống chế này tuy rằng không có tu vi nhưng khi chất độc được kích hoạt, mỗi người đều trở nên vô cùng mạnh mẽ và không sợ chết.

Cũng không biết đau đớn là gì, trừ phi một đao chém lìa đầu họ.
Nếu không, sẽ là đâm bảy tám lỗ trên cơ thể, chỉ cần còn hơi thở, bọn chúng sẽ giống như tang thi, bất chấp lao vào.
Mai Hồng Tuyết không cẩn thận bị một tên cắn vào chân.

Mặt tái nhợt vì đau đớn, mặc dù đã một đao đâm chết tên đó nhưng cô ta cũng suýt ngã.
Tần Thiên lao đến nhanh như chớp, thấy vết thương trong nháy mắt chuyển sang màu tím, hắn không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân gì đó liền xé quần trên chân cô và quấn chặt chỗ bị cắn để ngăn chất độc lan rộng.
Sau đó, hắn ra lệnh cho Lang Trung nhanh chóng bôi thuốc mỡ chống độc cho cô ta.
"Mọi người cẩn thận đừng để bọn chúng chạm vào!" Tần Thiên giơ huyết đao lên, nhắc nhở hắn lần nữa.
Trong cơn tức giận, hắn trở nên mạnh mẽ, thần uy.
Nội khí cuồn cuộn tràn vào trong thân đao, hắn vung đao lên, trực tiếp chém hai chiến sĩ Độc Linh đang tiến về phía hắn làm bốn mảnh.
Trên màn hình, Độc Sư chứng kiến tất cả những điều này, cuối cùng trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức như vậy để dẫn dụ Tần Thiên đến tận đây.
Đầu tiên, muốn nhân cơ hội này để kiểm tra sức mạnh của những chiến sĩ Độc Linh này.


Ngoài ra, đương nhiên là để trừ khử Tần Thiên.
Dù Tần Thiên có lợi hại đến đâu, hắn ta cũng không tin Tần Thiên có thể đánh bại hơn một trăm chiến sĩ Độc Linh của mình.
Ban đầu, vốn là cục diện tất thắng nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Tần Thiên.
Cho đến khi chiến sĩ Độc Linh cuối cùng bị chém chết.

Tần Thiên nhìn về phía Độc Sư trên màn hình, cười lạnh nói:
"Bây giờ mày biết tại sao tao lại muốn tương kế tựu kế rồi chứ?"
"Bởi vì chỉ như vậy, ở một mức độ nào đó mới có thể đánh gãy đôi cánh của mày."
“Nếu tao đoán không nhầm thì những sản phẩm thử nghiệm này chắc chắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết của mày.”
“Xin lỗi, tao đã giết hết bọn chúng rồi.”
Độc Sư nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa trong mắt dâng trào.
Đột nhiên, hắn ra há miệng phun ra một ngụm máu.
Tần Thiên cười lớn nói: "Mày cũng được coi là người nổi tiếng trên thế giới, có bản lĩnh thì ra ngoài đi."
"Chúng ta đối mặt với nhau, đánh một trận công bằng.

Đừng chỉ đưa mấy con cá tôm nhỏ tới để tự làm mất mặt mình."
"Tao biết mày đang ở gần đây."
"Bây giờ xuất hiện, đánh thế nào do mày quyết định.

Mày thấy sao?"
Trong mắt Độc Sư lộ ra vẻ dữ tợn.
Đột nhiên hắn ta mỉm cười.
“Mày cho rằng, đây là tất cả những gì tao có sao?”
"Lần này tao cam đoan mày sẽ chết chắc." Khi hắn ta nói vậy, màn hình nhấp nháy và tín hiệu bị cắt.
Cùng lúc đó, bên ngoài, A Tân chạy vào.
"Anh Thiên , tôi và anh Đào Phương đều cảm nhận được có rất nhiều kẻ địch đang tới gần."
“Chúng ta có nên lập tức rút lui không?”
Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, nói: "Vô Thường, đập nát tất cả dụng cụ thí nghiệm!"
"Chúng ta rút lui!"
Sau khi rời khỏi hầm trú ẩn dưới lòng đất và lên tới đỉnh núi, Tần Thiên cảm thấy mặt đất dường như đang rung chuyển.

Trong bóng tối xung quanh, dường như có dã thú đang nhanh chóng đến gần.
"Anh Thiên, là xe bọc thép!"
“Nếu không ngoài dự liệu thì ít nhất chúng cũng có một đoàn binh lực.”
Một đoàn!
Tần Thiên không nhịn được liền nhe răng, hơn một ngàn người à.
Đang định bảo mọi người nhanh chóng xuống núi nếu không sẽ bị gói thành bánh bao.
Lúc này, trong bóng tối bao trùm, một loạt pháo sáng gần như đồng loạt phóng ra.
Ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng toàn bộ thế giới tối tăm giống như ban ngày.
Tần Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Thấy xung quanh ngọn núi, cách đó vài trăm mét, ít nhất có hàng chục xe bọc thép và xe bộ binh bao vây toàn bộ ngọn núi.
Hắn còn chưa kịp nói gì, uỳnh uỳnh uỳnh!
Từ bốn hướng, xe bọc thép đồng thời cùng bắn ra đạn pháo.
"Mau trốn nhanh!"
Tần Thiên hét lớn, mọi người vội vàng núp sau tảng đá lớn.

Giữa tiếng pháo đạn chói tai, những mảnh đá vụn bay tứ tung xung quanh khiến họ không thể ngẩng đầu lên được.
Trong trường hợp này, vũ khí lạnh hoàn toàn không có tác dụng.
Ngay cả Đào Phương- một tay thiện xạ bắn tỉa cũng không còn đất dụng võ nữa.
Thứ nhất, đối phương ẩn mình trong bóng tối.

Thứ hai, khoảng cách quá xa, nằm ngoài tầm đạn bắn.
Đối phương còn có đại bác, vậy làm muốn san bằng ngọn núi này ư!.