Thần Vương Lệnh

Chương 305: 305: Núi Thiêng





Nghe Back nói vậy Tần Thiên đột nhiên kích động hẳn lên, hắn vội vã hỏi Trúc Diệp Thanh: “Cậu nói thầy tế bây giờ lãnh đạo bộ tộc có thể nói được tiếng anh?”
Trúc Diệp Thanh vội vã gật đầu.
Tần Thiên lại quay qua hỏi Back: “Ông nói từng thấy một người da trắng ở với bộ lạc người lùn?”
Back nuốt khan đáp: “đúng thế.”
“Sao vậy?”
Tần Thiên kích động nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì người ở với bộ lạc người lùn, hay nói đúng hơn là thầy tế được người da trắng kia dạy tiếng anh cho.”
“Thầy tế muốn khống chế bộ lạc để cấu kết với mấy người da trắng kia, cùng nhau bắt thủ hộ giả, và núi thiêng chính là nơi họ giam giữ thủ hộ giả.

Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm đến núi thiêng cứu thủ hộ giả ra là tất cả mọi chuyện có thể giải quyết được.”
Back cảm thấy khó tin: “Cậu cảm thấy ở đây có núi thiêng thật sao?”
“Thầy tế cấu kết với mấy người da trắng bắt thủ hộ giả, có khi đã giết ông ta từ lâu rồi.”
Tần Thiên quả quyết nói: “Bây giờ đâu có lựa chọn nào khác, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể đi rồi.”
“Ông hỏi tiểu Lộc về núi thiêng xen, xem cô bé có biết chút gì không?”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi kia sẽ cách bộ lạc không xa.”
Back vội dùng tiếng thổ dân nói chuyện với tiểu Lộc, sau một hồi trao đổi ông ta thất vọng quay qua nói: “Hết hy vọng rồi.”
“Nhưng thứ về núi thiêng là do thầy tế tạo ra, mục đích là để lừa người trong bộ lạc.

Tiểu Lộc nói gần bộ lạc của bọn họ chỉ có dãy núi Ác Quỷ, người bộ lạc truyền miệng đây là nơi những kẻ phản bội bộ lạc bị thần linh biến thành ác quỷ nhốt tại đây.”
“Đó cũng là cấm địa của người trong bộ lạc, bình thường không có ai tới đây, cô bé nghĩ núi thiêng chắc nằm ở một bên khác với núi Ác Quỷ.

Cho nên hướng cô bé đang đi ngược lại với nơi đó.”
Nghe thấy thế sắc mặt mọi người đều thất vọng.

Thiết Ngưng Xương đột nhiên nói: “Anh Thiên, anh có cảm thấy ngọn núi Ác Quỷ này có phải là núi thiêng trong miệng thầy tế không.”
Tần Thiên vội vã hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Thiết Ngưng Xương cười: “Em nghĩ rằng thầy tế cấu kết người ngoài bắt thủ hộ giả, ông ta nhất định không muốn người trong tộc tìm thấy nên đã nhốt thủ hộ giả lại, đương nhiên phải nhốt ở nơi mọi người không đến.

Mà nghe thì thấy núi Ác Quỷ rất phù hợp điều kiện này.”
Tần Thiên như nghĩ tới cái gì sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngưng Xương, cô nói có lý.”
“Back, ông bảo Tiểu Lộc đưa chúng ta tới núi Ác Quỷ.

Có khả năng chúng ta sẽ cứu được ông cô bé.”
Sau một hồi Back nói chuyện với Tiểu Lộc, Tiểu Lộc có vẻ khó chấp nhận chuyện này.

Một mặt cái tên núi Ác Quỷ đã ăn sâu vào tâm trí của người dân trong bộ tộc, chả ai muốn tới nơi này.

Một mặt khác ông ở trong lòng cô bé lại là người tốt nhất thế gian này.
Cô bé nguyện ý tin rằng ông của cô bé được thần linh dẫn đi như trong lời thầy tế, sau một hồi giải thích các kiểu cô bé mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau đó cô bé đưa mọi người đi sâu vào trong rừng.
 
Đi được một đoạn cô bé dừng ở sườn đồi rồi nói gì đó.

Back dịch lại cho mọi người: “Tiểu Lộc bảo sắp tiến vào bãi săn của người trong tộc.

Hôm nay đại bộ phận người trong tộc đều ra ngoài đi săn, bởi vì ngày mai thầy tế tổ chức hôn lễ.Để tránh gặp phải người trong tộc chúng ta phải đợi khi trời tối hẳn.”
Tần Thiên đành bất lực gật đầu.

Cũng may hạn cuối để cứu Lãnh Vân là ngày mai nên vẫn còn kịp.

Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi ở chỗ sườn đồi.

Thiết Ngưng Xương và Mai Hồng Tuyết kéo tay Tiểu Lộc ra một chỗ nói chuyện phiếm.
Hai bên chả ai hiểu ai nói gì, mặc dù ngôn ngữ không đồng nhất nhưng lại rất thiện chí với nhau.

Chả mấy chốc bọn họ đã trở nên thân thiết với Tiểu Lộc, nghĩ tới cô bé mới 13 tuổi đã sắp phải kết hôn sinh con.

Phải trải qua cuộc sống của một người phụ nữ trưởng thành quá sớm.
“A Tân đâu?”
“Tên nhóc này chạy đi đâu rồi?” Đồng Xuyên hỏi.
Mọi người bây giờ mới phát hiện không thấy trong đội ngũ thiếu mất A Tân.


Người thiếu niên này bình thường ít nói, nhưng lại không phải một người vô kỷ luật.

Theo lý mà nói thì chắc chắn không phải là kiểu người thích chạy loạn.
Tàn Kiếm trầm giọng nói: “Thiếu chủ, mấy người chúng tôi đi tìm nhé.”
“Không thể đi bừa được.”
Tần Thiên đang định nói chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ xa kèm theo tiếng là cây xào xạc, sau đó A Tân xuất hiện, trong ngực hắn còn đang ôm một vật nhỏ đầy lông lá.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thiết Tí bật cười: “ Tiểu A Tần, đây là sói con à?”
“Cậu biết bọn tôi đói nên muốn làm thịt sói nướng đó hả?”
A Tân ôm con sói nhỏ nói: “Mẹ nó bị bộ lạc người lùn giết chết, nó sẽ không sống nổi trong khu rừng.”
Noi xong thì dùng đôi mắt to tròn quay ra nhìn Tần Thiên như đang muốn cầu cứu.
Tần Thiên cười: “Cậu muốn nuôi nó?”
A Tân gật đầu.
Tần Thiên vẫn cười: “Chuyện này cũng được, chỉ là tôi thấy kỳ lạ, sau cậu phát hiện ra nó.”
A Tân thấp giọng nói: “Em từ trong gió nghe thấy tiếng kêu của nó.

Nó đói nên tìm mẹ.”
Tần Thiên không nói gì, hắn chỉ cảm thấy khả năng này của A Tân làm hắn bội phục.

“Được rồi, sau này nó là của cậu.

Cậu có thể đưa nó về sơn trang Mãnh Thú.
“Cám ơn anh Thiên!” A Tân nở nụ cười sáng lạn, sau đó bẻ một miếng bánh quy rồi đút cho con sói ăn.
Vậy mà nhặt được một con sói con, mọi người cũng rất vui mừng vây quanh A Tân đùa nghịch con sói nhỏ.
Mai Hồng Tuyết cười: “Người anh em A Tân, cậu làm mẹ nó, thế bố nó đâu?”
Mặt A Tân đỏ ứng: “Chúng em là bạn bè.”
Mọi người ăn xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bởi vì ai cũng hiểu khi trời gần tối cuộc chiến của bọn sẽ bắt đầu.

Rừng rậm trở nên yên tĩnh, màn đêm cuối cùng cũng từ từ buông xuống.
“Chúng ta có thể đi rồi!”
“Người trong bộ lạc không đi săn vào ban đêm, chúng ta có thể an toàn đi qua khu vực săn bắn.” Tiểu Lộc nhảy lên.
Tần Thiên mở mắt ra, trong màn đêm tôi hai mắt hắn sáng như sao.

Mọi người đi theo Tiểu Lộc, không ai nói một câu nào cứ vậy đi xuyên qua khu rừng tối tăm.

Phía trước truyền đến tiếng sói tru, họ leo lên sườn núi nhìn thấy ánh lửa sáng rực ở dưới thung lũng.
Đây là chỗ ở của bộ lạc người lùn, trên vùng đất rộng làm nơi tụ tập trung người lùn đang nhóm lửa cùng nhau ca hát nhảy múa.

Không ai cao quá được 1m3, nếu mà nằm xuống thì chắc cũng chỉ cao như con dê đang nướng trên đống lửa.

Mùi thịt nướng thoang thoảng theo gió thu hút dã thú ở trong rừng.
Tiểu Lộc chỉ vào mấy căn nhà nói: “Thánh nữ và người đi theo đều bị nhốt trong đó.”
Tần Thiên nhìn theo thì thấy xung quanh mấy căn nhà có người canh gác nghiêm ngặt.

Mặc dù Lãnh Vân có năng lực nhưng bây giờ chỉ còn cách đại khai sát giới nếu không cũng chả cách nào chạy được.
Thời gian gấp gáp, trước lúc cử hành hôn lễ nhất định phải giải quyết được vấn đề, hắn vẫy tay ý bảo Tiểu Lộc dẫn đường hướng về phía ngọn núi đen xì phía xa..