Thần Vương Lệnh

Chương 301: 301: Nile





Nghe Tần Thiên nói vậy, trong lòng Lãnh Vân rung động, vội vàng nhìn sang.
"Thử Vương?" Sửng sốt một chút, nói: "Tôi hiểu rồi!"
“Anh M là tai mắt cho nhân vật số 3 trong tập đoàn Độc Sư.”
“Đêm qua anh không cho chúng tôi đuổi theo hắn, chỉ để hắn có thể thuận lợi trốn thoát, báo tin cho nhân vật số 3.”
“Anh đã bí mật sắp xếp Thử Vương theo dõi hắn rồi phải không?”
Tần Thiên gật đầu, thấp giọng nói: "Kế hoạch ban đầu là bắt tên M này, ép hỏi manh mối."
"Nhưng như vậy, chúng ta sẽ bị động.

Hơn nữa, rất có thể sẽ kinh động đến nhân vật số 3 phía sau hắn."
"Nếu để hắn chạy trốn, hắn nhất định sẽ báo cho chủ nhân."
"Đã như vậy, chỉ cần để Thử Vương theo dõi hắn, nhất định có thể lần theo manh mối."
Lãnh Vân gật đầu nói: "Anh cho chúng tôi đi nghỉ dưỡng mua sắm.

Trước hết, là cho chúng ta phúc lợi."
"Thứ hai, nếu ở đây có những tai mắt khác của Độc Sư, cũng có thể cung cấp thông tin sai lệch cho bọn chúng."
“Tức là chúng tôi không tiếp tục truy kích, thay vào đó chúng ta sẽ đi mua sắm và chuẩn bị về nước.”
"Như vậy sẽ dễ dàng làm tê liệt đối phương hơn."
Tần Thiên cười nói: "Tiểu sư muội thật là thông minh."

Lãnh Vân hỏi Quản Nghĩa: "Mau nói đi, Thử Vương của các người có tin tức gì không?"
Quản Nghĩa thấp giọng nói: “Tin tức Thử Vương truyền về là tên M này quá xảo quyệt và quá gan dạ.”
"Các người đoán xem? Tên đó không hề rời khỏi quần đảo Marat, hắn đã đổi chỗ trốn."
“Nhưng Thử Vương báo cáo, bảo chúng ta hãy bình tĩnh lại.”
“Nếu phán đoán của anh ta là chính xác, đợi tin đồn qua đi, M nhất định sẽ gặp mặt người đứng sau để báo cáo.”
“Đến lúc đó, anh ta nhất định có thể lần theo tuyến đường này, tìm được nơi ẩn náu của nhân vật số 3.”
"Nhân vật số 3 rất có thể ở cùng Độc Sư."
“Cho dù không ở cùng nhau, hắn cũng nhất định phải biết tung tích của Độc Sư.”
"Đó là lúc chúng ta giành chiến thắng lớn."
Tần Thiên nhướng mày nói: "Đúng như tôi dự đoán."
"Dám trốn dưới mắt tôi, M tiên sinh này có chút can đảm."
"Tiểu sư muội, hôm nay mua đủ sắm chưa? Hay là ngày mai chúng ta tiếp tục nhé?"
Lãnh Vân cong môi nói: "Vô sự hiến ân cần; phi gian tức đạo ( Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm)."
"Yên tâm đi, chuyện này tạm thời tôi sẽ không nói với cha nuôi đâu."
"Về việc dạo phố mua sắm, tôi không còn tâm trạng nữa.

Ngày mai tôi sẽ ở phòng ngủ bù."
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn càng vui hơn khi biết được tung tích của Độc Sư.
Cuối cùng tiểu tổ tông này cũng buông tha cho mình nhưng khi trở lại trang viên, hắn đang định đưa hai túi đồ cho Lãnh Vân.
Lãnh Vân cũng không thèm nhìn, nói: " Thay tôi tặng cho vợ của anh."
"Đây là quà tôi tặng cô ấy."
"Vợ tôi ư?" Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: "Cô mua nhiều như vậy là để tặng cho vợ tôi à?"
Lãnh Vân: “Anh là sư huynh của tôi, vợ anh là chị dâu của tôi.”
"Tiểu sư muội tặng đồ cho chị dâu, có vấn đề gì không?"
Tần Thiên: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì...!Nhưng đây là tôi trả tiền mà!"
Lãnh Vân: “Tôi là tiểu sư muội của anh, anh giúp tôitrả tiền, có vấn đề gì sao?”
Tần Thiên theo bản năng nói: "Không vấn đề."
Lãnh Vân nhếch môi: "Vậy anh còn nói cái gì."
"Nếu anh cảm thấy không thích hợp thì vứt đi, không cần hỏi lại tôi." Nói xong cô ta quay người rời đi.
Tần Thiên đứng bất động tại chỗ.
Cô ta với thân phận là tiểu sư muội tặng quà cho vợ mình, không thành vấn đề, còn hắn với tư cách là sư huynh, giúp cô ta trả tiền cũng có vẻ hợp lý.
Vậy cuối cùng hắn bỏ tiền ra mua bao nhiêu thứ cho vợ mình nhưng ân huệ lại thuộc về cô ta ư?
Rõ ràng có điều gì đó sai sai, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Sau khi trải qua nhiều triệu, Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết không còn nuôi dưỡng thái độ thù địch với Lãnh Vân nữa.

Lúc này, họ đứng từ xa, lén lút cười.
Mai Hồng Tuyết nói: “ Anh Thiên, xem ra rất sợ tiểu sư muội này.”
"Có phải là có ẩn tình gì không?"
Thiết Ngưng Sương gật đầu, kiên định nói: "Chị Mai, em nhớ chị từng nói với em."
"Một khi đàn ông làm điều gì sai trái với phụ nữ, sẽ luôn luôn nhượng bộ."
"Trước đây em không nghĩ vậy, nhưng bây giờ có vẻ rất thực tế."
Mai Hồng Tuyết cười nói: "Đương nhiên rồi!"
"Nhưng anh Thiên của chúng ta không phải là người bình thường, chị tin rằng anh ấy sẽ chuyển bại thành thắng."
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, đặt hai cái túi đầy xuống đất, nói: "Đừng nói linh tinh nữa!"
"Nếu muốn thì đến đây chọn đi."
"Nếu bây giờ không chọn, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu."
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nhìn nhau, sau đó hưng phấn đi tới.
Hai chiếc túi lớn của Tần Thiên trông giống như những tiểu thương ở chợ đầu mối nhưng bên trong đây đều là những sản phẩm thượng hạng, những thứ đồ xa xỉ lên đến hàng trăm triệu hàng!
Những thỏi son, nước hoa, túi xách này tưởng chừng như vô dụng nhưng lại khiến phái đẹp không thể từ chối.
Vẻ ngoài tinh tế và những viên kim cương lấp lánh được khảm trên đó khiến người ta mê đắm, không thể cưỡng lại được.
Cho dù Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết gia nhập tiểu đội Thiên Phạt, cả ngày chơi đùa cùng dã thú, không cần dùng đến những thứ này nhưng cũng không thể thay đổi bản tính phụ nữ bẩm sinh của họ!
Nhưng cả hai người ngại cầm nhiều hơn nữa, cũng ngại khi lấy cái đắt nhất.
Mỗi người lấy hai chai nước hoa, hai thỏi son và một chiếc túi nhỏ.
Cười vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Thiên.”
Sau đó nắm tay nhau vui vẻ trở về phòng.
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của bọn họ, Tần Thiên cũng không nói nên lời.
Đôi khi, thật khó để có thể hạ gục được một người phụ nữ.


Đôi khi, tất cả những gì bạn cần chỉ là một chai nước hoa, một thỏi son và một chiếc túi xách.
Phụ nữ thực sự là sinh vật kỳ lạ.
Sau đó, họ ở lại quần đảo Marat thêm ba ngày nữa.

Trong ba ngày này, mọi người đều thực sự buông thả bản thân, mỗi ngày đều dạo phố, chơi quên trời quên đất.
Có vẻ như mục đích của chuyến đi này đã hoàn toàn bị lãng quên.
Nhưng Thử Vương cho biết M tiên sinh đang bất động, thu mình trong một ngôi nhà dân.
Tần Thiên đứng ngồi không yên, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.

Cuối cùng, hắn bàn bạc với Lãnh Vân, chia thành hai nhóm và rời khỏi quần đảo Marat.
Lãnh Vân mang theo nhóm Rắn của mình và rời đi trước, trong khi Tần Thiên và Tàn Kiếm sẽ dẫn theo Thiên Phạt.
Bởi vì hắn chợt nhận ra một vấn đề: nếu mình không rời đi, M tiên sinh sẽ không dám lộ diện.
Quả nhiên, sau khi họ rời đi, Thử Vương báo tin rằng M đã có động tĩnh.
Đầu tiên, tên này lang thang khắp châu u vài ngày, rồi đi thẳng đến châu Phi.
Sau khi vào Ethiopia, biến mất trong khu rừng rậm ở hai bên lưu vực sông Nile.
Căn cứ vào việc Thử Vương theo dõi M mấy ngày nay và một số điều tra về thông tin trong quá khứ của hắn, hiện tại đã xác định được một số vấn đề.
Nhân vật số 3 đằng sau M cũng là thành viên nòng cốt của tập đoàn Độc Sư đang ẩn náu trong khu rừng gần sông Nile.
Biệt hiệu: Nile..