Thần Vương Lệnh

Chương 296: 296: Chả Nhẽ Tôi Không Cần Sĩ Diện Hả





Tần Thiên không muốn dính dáng tới bởi vì hắn biết Charlie dám trêu vào Lãnh Nại Tử thì sẽ chết rất thảm.

Cho nên hắn chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng cũng không dám chuồn đi.

Ánh mắt lơ đãng nhìn bộ dạng như không quan tâm gì.
Phản ứng hôm nay của Lãnh Nại Tử cực kỳ khác với bình thường, nếu như ngày thường có kẻ nào dám trêu cô như vậy thì sớm đã răng rụng đầy đất.

Bây giờ Tần Thiên cũng đang muốn biết trong chiếc hồ lô kia Lãnh Nại Tử mua thuốc gì.
“Cô có muốn xem son không ạ?”
“Son ở đây màu gì chúng tôi cũng có, cô thích màu nào tôi lấy cho cô xem?” Lãnh Nại Tử nhìn chỗ để son, còn nhân viên bán hàng lịch sự giới thiệu về từng loại.
Charlie vội vã chọn một cây son khoảng mấy chục Euro nói: “Màu này ổn đó, cô muốn thử không?”
“Tôi tin sau khi đánh lên đôi môi này của cô thì cô chắc chắn là mỹ nhân toàn thiên hạ này.

Yên tâm, tôi đã nói rồi, hôm nay tôi sẽ bao.”
Mặt Lãnh Nại Tử không chút biểu cảm chỉ xoay người đi tới chỗ bày hàng cao cấp: “Hàng son này tôi lấy tất.”
“Phiền cô cho vào túi hết cho tôi.”
Nói xong cô mở chiếc túi xách cỡ to vừa mới mua ra.
Nhân viên bán hàng đứng ngốc một lát rồi nở một nụ cười ngượng ngạo: “Cô thật biết cách nói đùa, quý cô có biết đây là dòng son gì không? Đây là KissKiss Cold&Diamonds, giá 70.000 Euro.”
“Đây là hàng son cao cấp nhất của chúng tôi, cô nói là lấy tất thì tổng cộng chỗ này cũng lên tới hơn 140.000 Euro”
Charlie haha cười lớn, hắn đưa tay vỗ vai Lãnh Nại Tử rồi quay lại cười với người bán hàng: “Đừng để ý.

Cô ấy đúng là đầu óc không giống người thường, cô ấy chỉ đang nói đùa thôi.”

Nhân viên bán hàng cũng cười: “Thưa ngài bạn ngài cũng thật thú vị.”
Mặt Lãnh Nại Tử vẫn lạnh như không nói: “Anh nhìn tôi giống đang nói đùa lắm sao?”
“Hàng phía dưới tôi cũng sẽ lấy! còn không mau cho vào túi cho tôi!”
Lần này thì cả nhân viên bán hàng và Charlie đều gây ra.

Bởi vì bộ dạng của Lãnh Nại Tử đúng là không giống nói đùa.

Mặt nhân viên dán hàng đỏ bừng vội vã đi gọi cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng tới thấy Lãnh Nãi Tử thì cười nói: “Thưa cô, cô muốn mua hàng đúng không à?”
“Không cần biết như thế nào, hàng của chúng tôi khi mua xong sẽ không được hoàn trả đâu ạ.

Hy vọng cô nghĩ kỹ.”
Lãnh Nãi Tử tức giận vứt cái túi xách lên trước: “Cho vào đi!”
Nhân viên bán hàng và cả cửa hàng trưởng đều vội vã đi ghi hoá đơn sau đó quay lại lấy son cho vào túi.
“Thưa cô, tổng cộng là 210.000 Euro ạ.

Cô thanh toán bằng phương thức nào ạ?” Cửa hàng trường cẩn thận hỏi.
“Đợi chút, tôi còn chưa chọn đồ xong.”
Lãnh Nại Tử cầm chiếc túi xách lên, xoay người đi tới khu bày nước hoa, nhìn một lát rồi chỉ vào hàng cao cấp nhất.

“Mấy cái kia, tôi cũng lấy tất.”
“Phiền anh đóng gói hết vào cho tôi.”
Lúc này ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về phía cô.

Nhân viên bán nước hoa ngại ngùng nói: “Xin cô cho tôi giới thiệu một chút.”
“Cô nói lấy hết hàng này, đây là phiên bản nước hoa Kristen Stewart số một Đế Quốc.

Một ml đã là 1.300 Euro…Ngoài ra còn có loại Les Larmes Satheses, Clive Christian số 1 đây đều là loại hàng cao cấp trên thế giới.”
“Ngài có chắc muốn lấy tất không?”
Lãnh Nãi Tử lạnh lùng nói: “Không hiểu tôi đang nói gì à?”
“vâng!” Người bán hàng cắn răng đi đóng gói đồ.
Tổng hoá đơn bây giờ lại tăng thêm gần 130.000 Euro nữa, bây giờ cái túi Lãnh Nãi Tử đang xách đang chứa một lượng đồ cao cấp có giá trị lên tới gần 300.000 Euro, sau đó cô quay người cười ngượng với Charlie.
“Ngài Charlie, bây giờ đi thanh toán được rồi đó.”
Charlie há hốc mồm đứng nửa ngày không nói được câu gì, Tần Thiên đứng ở đằng xa nhìn cái túi trên tay Lãnh Nãi Tử cười.

Hắn lúc trước còn đang nghĩ sao hôm nay tính tình Xà Vương tốt thế.

Hoá ra cô ấy dùng cách này để trả đũa Charlie.
Vừa nãy còn tự nhận mình là thân sĩ muốn bao mua đồ cho người ta, bây giờ đương nhiên là phải trả rồi.
Thấy Charlie không nói gì Lãnh Nãi Tử ngại ngùng nói: “Anh cảm thấy mấy món đồ này quèn quá không dáng để anh cà thẻ à?”

“Nếu vậy thì tôi đành miễn cưỡng mua tiếp vậy.”
Cô chỉ vào quầy túi xách ở phía xa nói: “Cái kia, cái kia và cả cái kia…tôi lấy tất.”
“Phiền anh đóng gói cho tôi, cảm ơn.”
Bây giờ người bán hàng thấy thế thì mắt rạng ngời.

Bọn cho cho rằng Charlie chắc là công tôn vương tử hoàng gia nào đó của Châu u.

Vương tử đưa tình nhân đi mua sắm, đúng là khách quý!
Những du khách khác trong cửa hàng thấy thế cũng bắt đầu mua đồ thành ra Charlie và Lãnh Nãi Tử bị vây kín lại.

Bây giờ Charlie muốn chạy cũng không được, đầu hắn bắt đầu toát mồ hôi.

So với son môi và nước hoa cao cấp thì mấy cái túi kia lại càng đắt hơn.
Bây giờ tổng giá trị đống đồ này cũng phải lên tới 1 triệu Euro.

Khoản tiền khổng lồ này hắn lấy ở đâu ra.

Là 1 triệu Euro đó! Nhìn khoản tiền này tới Tần Thiên còn không nhịn nổi run run.

Lãnh Nãi Tử cũng đủ ác.

Nhưng mà cứ nghĩ mấy chuyện này rơi vào đầu Charlie hắn lại thấy hả hê.
“Cô gái à, cô đang đùa đúng không, nghe lời đừng náo loạn nữa.

Mau trả lại đồ rồi chúng ta đi uống cà phê đi.” Mặt hắn tái nhợt nói.
“Anh nói thế là ý gì?”
“Chả nhẽ anh không có nổi 1 triệu Euro?” Lãnh Nãi Tử làm bộ nghi ngờ.
Charlie cười: “Không chỉ có mình tôi, tôi tin rằng chả có nổi mấy người có thể bỏ số tiền lớn như vậy để mua mấy đồ này.”
“Thật không?” Lãnh Nãi Tử cười lạnh: “Nếu tôi tìm ra người có thể thì sao?”

Charlie cười: “Nếu thật sự có người đó tôi sẽ quỳ xuống hôn giày cô.

Nhưng mà thôi đừng náo loạn nữa.”
Lãnh Nãi Tử cười lạnh: “Cái loại rùa rụt cổ như anh thì mắt ở tầm nào.

Bây giờ tôi sẽ chỉ cho anh thấy người có thể…” Cô ta đưa mắt nhìn ra ngoài.
Nghe thấy lời này của cô ta Tần Thiên tự nhiên có dự cảm không lành.

Hắn vốn tưởng bản thân đang may mắn nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của Lãnh Nãi Tử thì khóe miệng hắn giật giật, chả nhẽ kiếp nạn này lại rơi trên đầu mình?
Hắn vội vã cúi thấp đầu định chuồn.
“Qua đây.” Lãnh Nãi Tử lạnh lùng lên tiếng.
“Chuyện kia, không phải, tôi….” Tần Thiên muốn từ chối nhưng không biết nói gì.
“Tôi bảo anh qua đây, sao, tôi nói chưa rõ à hay là chuyện kia chưa đủ rõ ràng?” Lãnh Nãi Tử lạnh lùng.
Tần Thiên tự nhiên có tinh thần hẳn: “Tới đây tới đây!”
“Lời của tiểu sư muội lúc nào cũng rõ ràng!” Hắn lách qua đám người đi tới.
Lãnh Nãi Tử nhàn nhạt nói: “Thanh toán đi.”
Mẹ kiếp…Mặt Tần Thiên đen xì gượng cười: “Nghe tôi nói này, mấy đồ kia cô cùng không hết đâu, hay trả lại bớt được không?”
“Chỉ chọn ra mấy món đẹp nhất là được.”
“Không dùng hết thì tôi có thể vứt.

Anh nghĩ là tôi không cần sĩ diện hả?” Lãnh Nãi Tử hỏi ngược lại..