Thần Vương Lệnh

Chương 283: 283: Viên Minh Châu Của Đại Tây Dương





Tần Thiên là người đầu tiên nhảy lên trực thăng, những người còn lại cũng nhanh nhẹn nhảy lên theo.

Mọi người đều có vũ khí thuận tay của riêng mình.

Đặc biệt là gậy sắt của Tàn Kiếm, sợi xích sắt của Quỷ Vô Thường, con dao dài năm tấc của Mã Hồng Đào và chiếc búa tạ của Thiết Tượng.
Mấy thứ này kể cả có quan hệ rộng tới đâu hay có luật ngầm mạnh tới cỡ nào, căn bản cũng khó mà đem thông hành ra ngoài được.

Nhưng Tần Thiên vẫn thấy tiểu đội Thiên Phạt thiếu thứ gì đó.

Đó chính là một tay bắn tỉa.
Giao chiến nước ngoài Tần Thiên đã trải qua rất nhiều.

Trước khi có màn cận chiến thì hầu như đều có một làn mưa đạn.

Đây lại còn là thời đại vũ khí công nghệ hiện đại.

Trong khoảng thời gian ngắn tiểu đội Thiên Phạt đã học được rất nhiều kỹ năng quan trọng từ Lôi Báo và Lãnh Phong.
Nhưng vẫn chưa tìm được ra đối tượng huấn luyện chuyên nghiệm, may mà lần này Tần Thiên đưa bọn họ ra ngoài, hắn cũng không hy vọng bọn họ có thể giúp được nhiều.

Mục đích chủ yếu của hắn chính là để tiểu đội Thiên Phạt được cọ xát nhiều hơn.

Xem xem những phần tử khủng bố nước ngoài khi giao chiến sẽ thế nào.
Những chiếc trực thăng từ từ bay lên, Vũ Sơn nước mắt rơm rớm hét to: “Sớm ngày bình an quay về! tôi và mấy con sói hổ ở đây đợi mọi người.”
Nói xong thì nước mắt chảy dài, những chiếc trực thăng cũng dần dần biến thành chấm nhỏ rồi mất hút.


So với bầu trời rộng lớn thì mấy chiếc trực thăng có được tính là gì.

Vậy so với hành ngàn kẻ địch thì mười mấy người trong tiểu đội Thiên Phạt này được tính là gì? Có được bao nhiêu người sẽ nhớ tên bọn họ?
Tuy nhiên những điều họ làm trong âm thầm lại chính là sự cống hiến chân chính.

Vũ Sơn mặc dù không được coi là thành viên chính thức của Thiên Phạt, cũng chưa bao giờ tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào của Thiên Phạt.

Ông ấy chỉ là người phụ trách điều hành sơn tranh Mãnh Thú.

Tuy nhiên ông ấy lại cảm thấy đây là điều hết sức vinh dự.
Đột nhiên ông ta nhìn thấy trước cửa sơn trang có một ông lão bộ dạng cương nghị đang đứng.

Ông lão nhìn thay hướng bay của mấy chiếc trực thăng rất lâu.
“Lão gia!”
“Ngài tới rồi à!” Vũ Sơn vội vã chạy tới.
Hoá ra ông lão kia là Thiết Hùng, cha của hội trưởng thương hội Thiết Lâm Phong, cũng là ông của Thiết Ngưng Sương.

Thiết Hùng thở dài: “Ngưng Sương cũng đi?”
Vũ Sơn gật đầu, do dự một hồi mới đáp: “Lão gia, ngài thật sự đồng ý để đại tiểu thư đi con đường này?”
Trong mắt Thiết Hùng dâng lên cảm giác mâu thuẫn, ai mà chả yêu quý con cháu nhà mình? Hơn nữa Ngưng Sương như viên dạ minh châu được ông nâng trên tay.

Là đại tiểu thư của Long Giang có nguồn tài sản vô tận.
Vốn dĩ cả đời này không cần phấn đầu cũng có cuộc sống giàu sang vô lo vô nghĩ.


Nhưng mà Thiết Ngưng Sương lại muốn đi con đường này.

Một đại tiểu thư kiêu sa cả ngày cứ cùng đám mãnh thú lăn lộn, lại còn cùng một đám đàn ông kết thù.

Hơn nữa có thể gặt nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Hơn nữa dù có cống hiến nhiều tới đâu thì mọi người sẽ mãi không hay biết Thiết Ngưng Sương là ai.

Bao gồm cả những người trong Thiên Phạt, độ nổi tiếng của bọn họ có khi còn kém cả mấy kẻ ngày đêm ở trên mạng làm mấy chuyện tầm phào.
“Đây là số nó rồi!”
“Thiết Hùng này cũng thấy hãnh diện vì cháu gái!” Thiết Hùng nó xong thì quay về.
Vị anh hùng già cả dùng nửa cuộc đời bôn ba trên chiến trường này mặc dù sự kiêu hãnh không giảm, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt.
Long Giang quá nhỏ bé, có rất ít chuyến bay đi nước ngoài cho nên Mã Vương sắp xếp trực thăng đưa nhóm của Tần Thiên ra thẳng sân bay quốc tế của thành phố Tỉnh.

Khu vực hạ cánh đã được phong tỏa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát nhóm người theo sự sắp xếp của người hướng dẫn đi lên một chiếc máy bay chở hành khách nhưng được cải tạo lại từ máy bay chở hàng.

Trên thân máy bay còn có mấy chữ được in to: Thiên Mã Airlines.
Trong cabin một nửa là hàng hoá còn đâu là chỗ ngồi, hơn thế Mã Vương còn rất chu đáo biết rằng chuyến đi sẽ kéo dài nên chuẩn bị cho họ rất nhiều đồ ăn và rượu vang.
Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng Mai Hồng Tuyết cười nói: “Không sợ mọi người chê cười nhưng tôi chưa bao giờ đi máy bay chứ nói gì tới đi nước ngoài.”
“Lần này đi theo anh Thiên cũng coi như được mở rộng tầm mắt nhìn thế giới.”
Nghe thấy hắn nói vậy Thiết Tượng vẫn đang im lặng bỗng lên tiếng: “Trước khi biết anh Thiên tôi còn chưa bao giờ rời khỏi Tây Bắc.”
Những người khác như Lang Trung, A Tân, Mã Hồng Đào, Đồng Xuyên cũng chưa bao giờ đi nước ngoài.


Còn về phần Thiết Tí trước đây là phó minh chủ của Sở Minh cho nên đã từng đi nước ngoài tham dự đoàn võ thuật.
Mai Hồng Tuyết cười nói: “Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi như vậy, hoá ra cả đám đều là chân đất hết.”
“Nói như vậy thì chắc chỉ có đại tiểu thư Ngưng Sương là người biết nhiều nhất ở đây.”
“Đại tiểu thư, cô đi những nước nào rồi?”
Thiết Ngưng Sương cười đáp: “Tôi không thích nước ngoài nên cũng chưa đi được đâu nhiều.”
“Chỉ có lúc 18 tuổi có đi Hawaii chơi vài ngày.”
Nhất Tiễn Mai cười: “Nhìn đi, không hổ danh đại tiểu thư của chúng ta.

Sinh nhật 18 tuổi của tôi đến bánh sinh nhật còn chả có.”
“Anh Thiên sau này nhận nhiều nhiệm vụ đi nước ngoài thế này để bọn em không cần mua vé cũng được đi nước ngoài nhìn thế giới.”
Tần Thiên cười: “Sau này còn có cơ hội.

Đợi nhiệm vụ này kết thúc tôi sẽ thử cho người ẩn danh tìm nhiệm vụ cho mọi người.”
Mọi người cười nói chuyện phiếm, bởi vì khoảng thời gian tiếp theo đúng là chả có chuyện gì làm, sau đó còn chơi bài và đấu địa chủ.

Bất tri bất giác đã bay tới sân bay của một quốc gia Châu u.

Sau đó bọn họ lại di chuyển tới một máy bay tư nhân được Mã Vương sắp xếp trước.
Bây giờ mặt ai cũng trở nên nghiêm túc vì bọn họ biết đã gần tới địa điểm thực hiện mục tiêu.

Bay thêm một khoảng thời gian thì máy bay tiến vào khoảng trời phía dưới là đại dương bao la.

Sau đó ở phía dưới cũng xuất hiện một quần đảo.
“Oa, hòn đảo thật đẹp!”
“Đây là Đại Tây Dương?” Nhất Tiễn Mai áp mặt vào cửa sổ kích động nói.
Thiết Ngưng Sương cũng kích động theo: “Quần đảo Madeira, được gọi là viên trân châu của Đại Tây Dương.”
“Đúng là danh bất hư truyền.”

Tần Thiên cũng là lần đầu tới đây, từ trên máy bay nhìn xuống quần đảo Madeira được bốn đảo nhỏ tạo thành.

Trong số đó có hai đảo là không có người ở, so với đảo ở Địa Trung Hải lần trước hắn tới thì to hơn nhiều.

Đây là nơi tên Seraph ẩn nấp, cũng đủ giảo hoạt.
Máy bay từ từ hạ cánh, ở dưới đã có vài chiếc Mercedes-Benz loại dài đợi sẵn.

Đám người Tần Thiên lên xe đi tới một trang viên rộng lớn.

Đó gặp được chủ nhân ở đây tên là Rudy, người Moor.
Trước khi tới đây Thử Vương đã giải thích qua Rudy là người cung cấp thông tin cho hắn và cũng là người chịu trách nhiệm hậu cần cho nhóm người của Tần Thiên ở đây.
“Tình hình bây giờ thế nào, nói nhanh cho tôi biết.” Tần Thiên có chút vội vã.
Bởi vì hắn phát hiện Xà Vương và tên Seraph bị bắt khia hình như không ở đây.

Rudy dùng phong tục địa phương cúi đầu chào Tần Thiên sau đó nhỏ giọng nói: “Vương, Seraph bị bắt tới một hòn đảo hoang không người.”
“Hôm nay, Nại Tử Cô Nương và người của cô ấy đang ở trên đảo canh giữ.”
“Bây giờ cũng đã muộn, ngài và mọi người đi nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người qua đó.”
“Sự thật là trên đảo này không có nơi nghỉ ngơi.”
“Không cần!” Tần Thiên đứng lên: “Đi ngay bây giờ.”
Nại Tử Cô Nương chính là Xà Vương.

Tên đầy đủ là Lãnh Nại Tử hay còn có tên khác là Lãnh Vân.

Lúc trước Tần Thiên và Lãnh Vân không có chút quan hệ nào.
Bây giờ không đợi được nữa đành gửi một tin nhắn: “Tôi tới đây rồi, tình hình như thế nào?”
Một lát sau Lãnh Vân trả lời: anh tự qua đây nhìn rồi biết..