Thần Vương Lệnh

Chương 259: 259: Gọi Điện Thoại





“Ai vậy?” Nghe được giọng nói này, Tề Xuân sửng sốt một chút, mặt biến sắc.
“Tam công tử, xin lỗi.” Lão Mã nghiến răng nghiến lợi, thân thể vạm vỡ tránh sang một bên.
Phía sau anh ta, còn có một người nữa.
Nhìn thấy người này, Tề Xuân trợn tròn mắt kinh hãi.
Tần Thiên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, thứ hắn cầm trong tay là Miêu đao của lão Ma đang mỉm cười nhìn Tề Xuân.
"Lão Mã, anh phản bội tôi?" Tề Xuân nghĩ tới điều gì đó vội vàng lùi lại.
Sắc mặt lão Mã rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng kĩ thuật không bằng người khác!"
Nghĩ đến vừa rồi anh ta thi triển Nhị Lộ Miêu Đao, vốn tưởng rằng nhất định sẽ thắng, nhưng lại bất cẩn nên đã bị Tần Thiên đoạt đao.
Thậm chí anh ta còn không thấy rõ Tần Thiên ra tay như thế nào.
Tần Thiên phá hoại camera trước khi ra tay.

Đương nhiên, hắn không muốn Tề Xuân nhìn thấy, chỉ như vậy mới có thể dẫn dụ được tên này đến.
"Bây giờ, mày còn muốn công thức từ vợ tao?" Tần Thiên vỗ vỗ Miêu đao trong tay, cười nhìn Tề Xuân.
Tề Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ là tao sơ suất rồi…”
Anh ta lùi lại từng bước, nghĩ rằng mình đã ở khoảng cách an toàn rồi hét lên và chạy về phía xe.
Anh ta đưa tay mở cửa xe.
Tần Thiên hừ một tiếng, vung tay lên, Miêu đao hóa thành một đạo tia chớp.
Một tiếng nổ vang lên, xuyên thẳng vào lòng bàn tay Tề Xuân, đánh vào cửa xe.
"Á!"
Cơn đau thấu xương khiến Tề Xuân lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt và hét lên.

Tần Thiên đứng dậy, chậm rãi đi tới.
"Đừng mà!"
"Không liên quan tới tôi, đừng giết tôi!" Hoàng Oánh Oánh sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ xuống mặt đất.
Tần Thiên nhấc chân lên, giẫm lên lòng bàn tay bị xuyên thủng của Tề Xuân, chậm rãi rút cán đao ra.
Tề Xuân bất lực nhìn lưỡi kiếm trắng đỏ bị rút ra khỏi tay, biến thành màu máu.
Tề Xuân thậm chí còn nghe thấy tiếng thân đao cọ vào xương, hét lên và ngất đi.
Anh ta là một thanh niên bẩm sinh đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cuộc sống sung sướng, từng phải chịu loại đau đớn này bao giờ?
Những người xung quanh, kể cả Mã Hồng Đào đều cảm thấy như gặp ma khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Thiên không thay đổi.
"Tần Thiên, đừng giết người!" Tô Tô không nhẫn tâm nhìn thấy.
"Vợ yên tâm." Tần Thiên mỉm cười đồng ý.
“Hả?” Cuối cùng Trịnh Cát cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vô thức hỏi: “Cô ta là vợ mày ư?”
“Vợ của mày không phải là vợ cũ của tao sao?”
“ Vợ” mà Tần Thiên nói trước đó, mọi người đều tưởng rằng hắn đang ám chỉ Cung Lệ.
Bởi vì Trịnh Cát tin rằng vợ cũ của anh ta đã bỏ trốn cùng Tần Thiên.

Bây giờ có vẻ như, người vợ mà Tần Thiên nói đến thực ra chính là Tô Tô?
Sao có thể chứ!
“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy!” Cung Lệ giận dữ đỏ mặt nói: “Anh Tần và Chủ tịch Tô đã kết hôn nhiều năm rồi!”
"Lần này, anh Tần đã cứu tôi, nhưng giữa chúng tôi trong sạch."
Trịnh Cát mở miệng không nói nên lời
Đột nhiên anh ta nhìn thấy Tần Thiên cầm Miêu đao đi tới, anh ta sợ hãi hét lên rồi quay người bỏ chạy.
Tần Thiên tiến lên dùng Miêu đao vỗ vỗ vào mặt anh ta nói:
"Phiền mày giúp tao nhớ lại một chút, hôm qua có phải tao từng nói với mày."
"Nếu như để tao gặp lại mày, tao sẽ giết mày, đúng không?"
Hắn vừa nói, Miêu đao sắc bén lướt qua cơ thể anh ta.
Tần Thiên nắm rõ kích thước, hắn đưa mũi đao xuyên qua, cắt một đường lên quần áo của Trịnh Cát.
Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng mũi dao đang trườn trên da mình như một con rắn độc, đi đến đâu lông dựng đứng đến đấy.
"Xin hãy tha mạng!"
"Tôi sai rồi!"
"Tôi là một tên khốn, tôi không phải là con người!"
"Anh Thiên, không đúng, ông Thiên, làm ơn tha mạng cho cháu!" Trịnh Cát sợ đến mức quỳ xuống đất quỳ lạy xin tha.
"Tìm cách đánh thức Tề Xuân, tao vẫn còn dùng đến." Tần Thiên hừ một tiếng, nhấc Miêu đao trở về chỗ ngồi.
Trịnh Cát phản ứng lại và vội vàng nhận lệnh.

Anh ta cũng là người duy nhất ngoài Mã Hồng Đào cho đến nay vẫn khỏe mạnh.
Tất cả thuộc hạ trước đó đều bị Tần Thiên dùng song sắt đánh gãy cổ chân hoặc cổ tay, ngã gục xuống đất.
Mã Hồng Đào tuy không bị thương nhưng đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu.

Anh ta ở lại, một mặt là bởi vì Tần Thiên không có nói là để thả anh đi.

Ngoài ra anh ta cũng muốn xem Tần Thiên muốn làm gì.
Tô Tô và Cung Lệ cũng không biết Tần Thiên muốn làm gì, sợ hãi đứng ở phía sau.
Trịnh Cát vội vàng kéo Tề Xuân đang bất tỉnh đến trước mặt Tần Thiên như một con chó chết.

Sau đó, tìm một chậu nước lạnh và đổ xuống.
Tề Xuân rên rỉ vài tiếng rồi cuối cùng cũng tỉnh lại.

Anh ta nhìn thấy Tần Thiên ngồi trước mặt mình, trong tay cầm Miêu đao, giống như một vị vua cao cao cao tại thượng.
Anh ta giận dữ mắng chửi, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Tần Thiên dí Miêu đao lên cổ anh nói: "Mày không phục sao?"
Tề Xuân rùng mình, trong nháy mắt hiểu ra, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
"Đừng kích động!"
"Tôi thừa nhận rằng tôi đã làm giả sản phẩm của các người."
"Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi lập tức sẽ phá hủy nơi này."
"Hơn nữa, các người muốn bao nhiêu tiền bồi thường cũng được."
Nghe vậy, Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, theo thấy cô , kết quả này đã rất tốt rồi.
Ai biết, Tần Thiên lắc đầu nói: "Vậy thì chẳng có gì thú vị."
“Vì trò chơi đã bắt đầu nên chúng ta hãy chơi thêm một lát nhé.”
Tề Xuân run giọng nói: “Anh muốn chơi thế nào?”
Tần Thiên "Gọi điện thoại."
"Gọi người đứng sau mày tới cứu mày."
"Anh nói gì?"
“Dám để tôi gọi người tới sao?”
Nghe được lời này của Tần Thiên, không chỉ có Tề Xuân sửng sốt.

Ngay cả Tô Tô, Cung Lệ, Mã Hồng Đào, Trịnh Cát và những tên côn đồ bị thương đều như chết lặng.
Mã Hồng Đào suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Tần tiên sinh, lực lượng của nhà họ Tề ở thành phố Trịnh vượt quá sức tưởng tượng của anh."
"Trong tình huống hiện tại, nếu muốn sống sót, các người chỉ có thể rời đi càng sớm càng tốt."
"Nếu không, thứ lỗi cho tôi nói thẳn, các người sẽ không thể sống sót rời khỏi thành phố Trịnh đâu!"
Anh ta bị thủ đoạn và phong thái của Tần Thiên khuất phục, hiện tại muốn bảo vệ Tần Thiên.
Tề Xuân cắn răng cười lạnh: "Đúng vậy."
"Tôi khuyên anh không nên tìm chết, mau chóng trở về Long Giang đi."
"Bằng không, chỉ cần tôi gọi điện, tôi cam đoan anh và người phụ nữ của anh sẽ không thể rời khỏi thành phố Trịnh đâu."
"Đúng vậy, Tần Thiên, đi thôi!" Cung Lệ lo lắng nói.
Cô ấy đã sống ở thành phố Trịnh được vài năm, đã nghe nói về lực lượng của nhà họ Tề.
Không quá lời khi nói rằng họ là gia tộc hàng đầu ở thành phố Trịnh.
Trên thực tế, khi biết ông chủ đứng sau vụ lừa đảo là Tề Xuân, con trai của nhà họ Tề, cô ấy cảm thấy vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thiên cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy tôi muốn tìm hiểu thực lực của gia tộc hàng đầu như thế nào."
"Đừng nói nhảm nữa và gọi đi!"
"Được!"
“Đừng có hối hận!” Trong mắt Tề Xuân lộ ra vẻ hung hãn.
Anh ta một tay lấy điện thoại di động ra, bấm số, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha!"
"Con đang bị người khác hãm hại trong một nhà máy ở ngoại ô phía bắc."
"Người đó nói muốn gặp cha, nếu không sẽ giết con!"
"Cha, mau đến cứu con! Mang theo đội Hắc Hổ nữa!".