Thần Vương Lệnh

Chương 246: 246: Đừng Đến Đây





"Vợ, sao em có thể nói những lời tục tĩu như vậy được?"
"Đài truyền hình nào, nếu em không ưa, anh mua lại nó là được." Tần Thiên cười nói.
Đột nhiên nghe được thanh âm này, Tô Tô giật mình, theo bản năng muốn xoay ghế lại.
“Đừng cử động.” Tần Thiên từ phía sau giữ lấy ghế, hai tay ôm lấy mặt Tô Tô.
Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười xấu xa của Tần Thiên, vội vàng nói: "Anh làm gì vậy? Mau buông ra!"
Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.
Nhìn khuôn mặt thanh tú không tì vết trước mặt, hắn áp mặt xuống.
“Đừng.” Lông mi Tô Tô run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại.
Đúng lúc Tần Thiên sắp thành công thì có tiếng gõ cửa: "Chủ tịch, tôi là Liễu Thanh."
"Tôi có thể vào trong được không?"
Tô Tô vội vàng dùng tay đẩy Tần Thiên ra, vội vàng nói: "Mau buông ra!"
"Liễu tổng, mời vào."
Tần Thiên không còn cách nào khác, đành phải buông tay.
Liễu Thanh mở cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười, mặt Tô Tô hơi đỏ.
Cô ta sửng sốt, sau đó định thần lại, cười trêu chọc nói: "Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi."
"Chủ tịch, các người tiếp tục đi, tôi sẽ quay lại sau."
Tô Tô vội vàng đứng dậy nói: "Liễu Thanh, đừng đùa."
"Mau nói đi, cô đã thương lượng xong với bên đại lý chưa?"
Liễu Thanh thở dài, sắc mặt nghiêm trọng.
“Có ba địa lý, vẫn chưa ký hợp đồng.


Một mặt, họ muốn đợi đến khi quảng cáo của chúng ta chính thức ra mắt”.
“Hơn nữa, thưa chủ tịch, vấn đề hàng giả phải được giải quyết.”
"Bây giờ đã ảnh hưởng đến niềm tin của các đại lý."
“Phía Cung Lệ có tin tức gì không?”
Nghe được từ " hàng giả ", sắc mặt Tô Tô cũng trầm xuống, vô cùng tức giận.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hàng giả ở đâu ra vậy?" Tần Thiên nhịn không được hỏi.
Liễu Thanh tức giận nói: “Buổi họp báo lần trước ở tỉnh lỵ, sản phẩm của chúng ta đã ra mắt thành công, nhưng cũng xuất hiện hàng giả.”
"Mấy ngày trước, chúng tôi phát hiện ra sản phẩm có tên Tô Vương Cao bắt đầu được lưu hành trên thị trường, bao bì và giới thiệu đều bắt chước chúng ta hoàn toàn."
“Sản phẩm chính hãng của chúng ta vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, hàng giả đã bắt đầu tràn lan.

Nhiều người tiêu dùng không biết và đã sử dụng hàng giả”.
“Cuối cùng, danh tiếng và lợi ích của chúng ta bị tổn hại.”
"Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt."
Tần Thiên cau mày nói: "Ai to gan như vậy? Đã tra ra xuất xứ của sản phẩm chưa?"
"Còn nữa, đã khiếu nại với cơ quan có thẩm quyền chưa?"
Tô Tô tức giận nói: "Đã bị phát hiện nhà máy làm hàng giả, ở thành phố Trịnh."
“Chúng tôi đã báo cáo với chính quyền địa phương, nhưng cũng vô ích, dựa vào hiệu suất làm việc của bọn họ, e là đến tận mùa quýt năm sau.”
“Cùng với các biện pháp bảo vệ khác nhau của các địa phương, lợi ích liên kết với nhau, căn bản không thể tin tưởng vào bọn họ.”
“Thành phố Trịnh là quê hương của Cung Lệ, tôi phái Cung Lệ đi điều tra, bây giờ nhưng vẫn không có tin tức gì.”
Vừa nói cô ta vừa gọi điện thoại của Cung Lệ, ngạc nhiên nói: “Không liên lạc được?”
“Có phải là Cung Lệ đã xảy chuyện gì không?”
Liễu Thanh cũng có chút hoảng sợ, nói: “Theo tôi được biết, một số nhà máy trái phép đang theo chủ nghĩa bảo vệ, ác độc đến mức ngay cả phóng viên cũng dám đánh.”
“Một mình Cung Lệ cũng không thể ứng phó nổi.”
"Chủ tịch, để tôi đi đi!"
Tô Tô do dự một chút, nói: "Không được."
"Liễu Thanh, lập tức đến Bắc Kinh nói chuyện quảng cáo với đài truyền hình."
"Khung giờ vàng của bọn họ, gần đây có một bộ phim thần tượng sắp được phát sóng.

Hiện nay nhu cầu về bộ phim này trên mạng rất cao, các khán giả cũng thích hợp với sản phẩm của chúng ta."
"Cô nhất định phải nhanh chóng ký hợp đồng với họ.

Hãy giành quyền phát sóng ba mươi giây đầu tiên của tập đầu tiên."
"Còn chuyện đại lý, cũng cần cô phải xử lý, tôi sẽ để Lâm Tước đi theo giúp cô."
"Chuyện không thể chậm trễ, buổi chiều cô hãy xuất phát."
Liễu Thanh gật đầu nói: "Sau khi quảng cáo của chúng ta được phát sóng, dựa vào danh tiếng của Liễu Như Ngọc, chúng ta có thể tăng độ phổ biến của sản phẩm."
“Ở một mức độ nhất định, hàng giả có thể bị trấn áp.


Tuy nhiên, nếu không loại bỏ được hàng giả thì cuối cùng sẽ là u ác tính”.
"Chị định làm thế nào?"
Tô Tô trầm giọng nói: “Tôi sẽ tự mình đi tới thành phố Trịnh.”
Liễu Thanh nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên gật đầu nói: "Liễu tổng, đi làm theo lời căn dặn của chủ tịch đi."
"Về phần thành phố Trịnh, tôi sẽ đi cùng chủ tịch."
"Vậy được." Liễu Thanh biết, có Tần Thiên ra tay, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, cô ta vội vã rời đi để chuẩn bị cho chuyến đi đến thủ đô.
"Không ổn."
“Em luôn cảm thấy Cung Lệ sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ chúng ta đi thôi.” Tô Tô đứng lên.
Tần Thiên đang muốn nói gì đó, điện thoại của Tô Tô vang lên, là Cung Lệ gọi tới.
"Tô Tô, vừa rồi điện thoại của mình hết pin."
“Mình đã tìm được một số manh mối, mình tin rằng vị trí của xưởng sản xuất hàng giả sẽ sớm được xác định.”
"Cậu hãy chờ tin tức của mình."
Biết Cung Lệ không sao, Tô Tô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cung Lệ, chỉ riêng mình cậu thì lực lượng quá yếu, không nên tự mình hành động."
"Cậu hãy gửi vị trí của cậu cho mình, bây giờ mình sẽ đến chỗ cậu."
Nói xong, cô xách túi đi ra ngoài.
"Vợ ơi, đừng vội!"
"Ăn, ăn cơm trước đã!"
"Đến giờ ăn cơm rồi."
Tần Thiên vội vàng kéo Tô Tô, đẩy cô ngồi vào ghế, sau đó, hắn niềm nở bày đồ ăn trong hộp ra.
Tô Tô quả thực rất đói, cộng thêm đồ ăn cũng thơm ngon nên đã bắt đầu ăn.
Nhìn bộ dạng của cô, Tần Thiên trầm giọng nói: "Em không làm theo thực đơn anh chuẩn bị cho em sao?"
Tô Tô cười nói: "Em bận quá mà."
“Hơn nữa đồ anh chuẩn bị đều là đồ bổ, em ăn vào mập lên thì phải làm sao?”
Tần Thiên nghiêm túc nói: "Đây thật sự là một vấn đề."
“Nếu em mập hơn, anh sẽ không thể bế em được nữa.”

"Cút!" Tô Tô tức giận nói: "Anh mới là heo!"
“Em đẹp tự nhiên, ăn gì cũng không mập.”
Lúc này, có lẽ không còn nhân viên nào đến làm phiền nữa?
Nhìn người vợ yêu kiều của mình, Tần Thiên không kìm lòng được nữa, cuối cùng cũng ôm cô vào lòng.
"Được rồi được rồi, mau đi thôi!"
"Thấy anh gấp gáp như vậy, đợi khi về có chuyện gì sẽ tính sau." Tô Tô đẩy Tần Thiên ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, bị sự sến súa khiến cho tâm trí hơi hỗn loạn.
"Được!"
"Anh hứa sẽ giúp phu nhân hoàn thành nhiệm vụ, đi sớm về sớm!" Trong câu nói của Tô Tô, hình như sau khi trở về sẽ có phần thưởng gì đó?
Đôi mắt kích động của Tần Thiên sáng lên.
"Phì!"
"Lưu manh!" Tô Tô tức giận nói một câu, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng đỏ hơn.
Lúc này, Cung Lệ lại gọi điện thoại đến.
Tô Tô sửng sốt, sau khi bấm nghe, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng kêu của Cung Lệ.
"Tô Tô, đừng tới thành phố Trịnh!"
"Tuyệt đối đừng đến đây!"
Vừa nói được một câu, cô ấy đã kêu lên, hình như đã bị ai đó giật lấy điện thoại.
Sau đó, trong điện thoại, một giọng đàn ông thô thiển vang lên: "Chủ tịch Tô, người của cô đang ở trong tay tôi."
"Muốn cứu cô ta thì mang năm mươi triệu đến đây!"
"Tôi chỉ muốn tiền mặt!".