Thì ra là vậy.
Cuối cùng Tô Tô đã biết tại sao Tần Thiên ở bên Liễu Như Ngọc.
Nói thật, trước đây chồng mình ở bên người phụ nữ khác.
Nhất là, người phụ nữ còn là ngôi sao lớn mà đàn ông đều mơ ước.
Thì không có người phụ nữ nào không để ý.
Tô Tô cũng không ngoại lệ.
Bây giờ, trong lòng Tô Tô vẫn rất cảm động vì những chuyện Tần Thiên đã làm cho mình.
Cô nắm tay Liễu Như Ngọc, nói: “Nói đi đâu thế, làm sao tôi có thể ghen với cô được.”
“Cô thế nhưng là thần tượng của tôi đấy.”
“Họ Tần có thể cống hiến sức lực cho Liễu tiểu thư, đó là vinh hạnh của hắn và cũng là vinh hạnh của tôi.”
Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng lại Liễu Thanh bên cạnh lại cười nói: “Được rồi.
Hai nữ vương của tôi, lẽ nào hai người muốn đứng ở đây nói tiếp sao?”
“Đến văn phòng nói nhé.”
Liễu Như Ngọc và Tô Tô mỉm cười, lúc này mới nắm tay nhau đi vào tòa nhà Tô Ngọc.
Ở phía xa, Tần Thiên nhìn thấy họ đi vào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cuối cùng hắn mới cảm nhận được rằng, phụ nữ mới là sinh vật khó đối phó nhất trên thế giới này.
Lâm Tước đi tới, hơi đồng tình nhìn Tần Thiên, cười nói: “Tiên sinh, cảm giác bị hai người phụ nữ vây quanh ghen, khó chịu nhỉ?”
Tần Thiên nghiêm túc nói: “Lâm Tước, đừng nói bậy.”
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng.”
Lâm Tước cười nói: “Tôi biết.
Chỉ có điều suy nghĩ của phụ nữ là khó dò nhất.”
“Vừa rồi chủ tịch và ngôi sao lớn khẩu chiến, tôi cũng toát mồ hôi thay anh.”
“Bây giờ anh muốn đi đâu, thật sự không tham gia buổi tiệc à?”
Tần Thiên cười khổ nói: “Tôi tránh còn không kịp nữa là.”
Lâm Tước mím môi cười nói: “Vậy anh định về nhà mua cá sao? Có cần tôi tiễn anh không?”
Tần Thiên cười nói: “Chủ tịch của các cô cũng đã ra lệnh rồi, tôi dám không mua à? Nhưng mà tiễn thì không cần, tôi tự gọi xe.”
Lâm Tước cười nói: “Thực ra, anh không cần căng thẳng vậy đâu.”
“Buổi tối chủ tịch tiếp đãi Liễu Như Ngọc, sẽ không kết thúc quá sớm.
Tôi trông chừng giúp anh, đến khi họ sắp tan tiệc sẽ thông báo cho anh.”
“Thời gian giữa anh có thể tự sắp xếp.”
Tần Thiên nói: “Tôi cũng không có việc gì, không sắp xếp gì cả.”
“Phải không?” Lâm Tước cười nói: “Theo như tôi biết, nhóm người Lãnh Phong đang ầm ĩ muốn đợi anh về mời họ ăn lẩu đấy.”
“Anh thật sự không muốn đi uống rượu với nhóm bạn nam kia à?”
“Đúng nhỉ!” Đôi mắt Tần Thiên sáng lên, nghĩ đến gì đó liền nhoẻn miệng cười nói: “Lâm Tước, làm phiền cô một chút.”
“Bảo người mua cá đưa về nhà.
Đến khi buổi tiệc của chủ tịch các cô sắp kết thúc thì thông báo với tôi.”
“Chỉ cần không chậm trễ việc nấu canh cá là được.”
Lâm Tước gật đầu cười nói: “Được.”
“Chỉ có điều là tôi rất tò mò, tiên sinh, đàn ông các anh kết hôn rồi đều sợ vợ vậy sao?”
“Nếu chủ tịch Tô không vui, liệu anh có còn tiếp tục dây dưa với ngôi sao lớn không?”
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến: “Cái gì dây dưa với ngôi sao lớn! Không có chuyện đó!”
“Lâm Tước, tôi đi trước đây.
Lần sau giới thiệu người yêu cho cô.”
“Đúng rồi, cô cảm thấy Lãnh Phong thế nào?”
Lâm Tước đỏ mặt giậm chân: “Tiên sinh, anh lấy oán báo ơn!”
“Nếu biết sớm thì tôi đã không giúp anh!”
Nói xong, xoay người bỏ chạy.
Tần Thiên bật cười, gọi điện thoại cho Tàn Kiếm nói: “Buổi tối mọi người ăn gì?”
Tàn Kiếm sửng sốt, nói: “Nướng cả con cừu đấy.
Sao thế?”
Tần Thiên cắn răng, những người này bây giờ không thể ăn được thịt sói nướng lại nướng cả con cừu làm món chính hằng ngày.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được.
Ban ngày họ huấn luyện ở khu vực động vật, tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Cũng chỉ có bổ sung bằng cách ăn thịt.
“Đêm nay liên hoan.
Thêm hai con cừu, cháu mang rượu đến.”
Nói xong, Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Lãnh Phong “Trong nhà thế nào?”
Lãnh Phong vội nói: “Bác gái đi công tác.
Ngài và chị dâu đều không về, các anh em đều rất rãnh rỗi.”
“Nhưng anh Thiên yên tâm.
Chúng tôi sẽ túc trực trong mỗi ca làm việc.”
Bởi vì Dương Ngọc Lan đến nơi khác để khảo sát thiết bị y tế, phải mấy ngày mới về.
Tần Thiên biết chuyện này.
Cũng chính là nói, Long Viên rộng lớn bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng.
“Không cần gác nữa, lái xe đến đón tôi.”
“Đưa các người đến một nơi.”
“Rõ!” Lãnh Phong cúp điện thoại, rất nhanh, cả tiểu đội Cô Lang chỉ để lại hai người trực, tổng cộng có chín người lái hai chiếc xe đến.
Sau khi họ đến, Tần Thiên trực tiếp đổi hai chiếc Escalade.
Giống như lô-cốt thép di động, vô cùng thích hợp với nhóm người Lãnh Phong.
Lên xe, Tần Thiên nói: “Tìm một cửa hàng bán thuốc lá và rượu, chất hết tất cả rượu xái trong cửa hàng lên xe cho tôi.”
“Hả?” Lãnh Phong sững sờ, kích động nói: “Anh Thiên, anh muốn mời các anh em uống rượu sao? Vậy thì tốt quá!”
“Tôi thích nhất là rượu xái.”
“Các anh em, hành động!”
Nhóm người này đi theo Trần Nhị Cẩu, bình thường tụ tập đều là rượu xái.
Bây giờ chỉ cần nhắc đến rượu xái thì mắt đều sáng lên.
Một cửa hàng bán thuốc lá và rượu dự trữ không đủ, mấy người gom tất cả rượu xái có nồng độ cao mà các cửa hàng bán thuốc lá và rượu trên một con phố dự trữ, tổng cộng có hai mươi cái, chất đầy cốp hai chiếc xe.
“Anh Thiên, đi đâu?”
“Muốn ăn lẩu sao?”
“Ơ…” Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, thầm nói, mẹ nó các người là trâu sao? Hai mươi cái rượu xái bỏ trong mười hai chai.
Tổng cộng hơn hai trăm chai, mẹ nó đây là uống rượu hay liều mạng?
Lãnh Phong ngại ngùng gãi đầu nói: “Quả thực có hơi nhiều.”
“Nhưng mà không sao, nếu uống không hết thì giữ lại.
Dù sao sau này cũng không thể thiếu được thứ này.”
Tần Thiên cười mắng: “Được, hôm nay uống cho thoải mái.”
“Lẩu không đủ phê.
Đi, ra ngoài thành phố!”
“Mục tiêu, sơn trang mãnh thú.”
“Rõ!” Hai chiếc Escalade gầm rú lái ra ngoài thành phố.
Đến cổng sơn trang mãnh thú, thấy im ắng.
Lãnh Phong không nhịn được nói: “Anh Thiên, đây cũng không phải trang trại.”
“Nơi này có gì ngon?”
“Phải đấy anh Thiên.
Hay là, chúng ta đi ăn lẩu đi.”
“Ăn lẩu với rượu xái mới là sự kết hợp hoàn hảo.” Các thành viên xôn xao đề nghị.
Mặc dù không nói rõ, nhưng có thể nhìn ra được họ đều có hơi thất vọng với nơi Tần Thiên chọn này.
Tần Thiên cười nói: “Vào đi rồi biết.”
Hắn gửi tin nhắn cho Tàn Kiếm “Mở cửa.”
Khi hai cánh cửa từ từ mở ra, hai chiếc Escalade lái vào.
“Chết tiệt, đây là một nơi tốt.”
“Nhiều dã thú vậy, vé vào cổng chắc rất đắt nhỉ.”
“Người sống trong thành phố giống như bông hoa trong nhà kính, đương nhiên sẽ rất hiếm lạ khi thấy những dã thú này.”
“Đây thì tính là gì, trước đây khi chấp hành nhiệm vụ chúng ta thường tiếp xúc với các con này ở nơi hoang dã đấy.”
“Cậu đừng nói nữa.
Lần trước giết một con sói, cảm giác đó, chậc chậc.”
Một nhóm người, bắt đầu hứng thứ.
Tần Thiên chỉ cười không nói.
Không biết lát nữa, nếu những người này đến bên trong khu động vật, đi vào biển dã thú trong tình huống không mang theo vũ khí thì không biết họ còn có thể thoải mái như thế này hay không.
“Mùi gì mà thơm vậy?”
“Thịt nướng!”
“Là thịt nướng!”
Khi chiếc xe chậm rãi đến gần tòa nhà của sơn trang, trong khí thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, họ càng thêm kích động.
Ai nấy đều giống như những con sói con đã rất lâu không ăn thịt vậy..