Thần Vương Lệnh

Chương 192: 192: Than Ôi





Sau khi nghe những lời của Phan Hữu Chí, Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm nhìn nhau, đều cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Sau cùng, Lý Tồn Trung hơi do dự một chút rồi cười nói: "Tôi tất nhiên là nghe theo anh Phan rồi."
"Anh Phan, anh thấy nên chia như thế nào?"
Giả Hiếu Liêm cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, anh Phan."
"Dù là bàn về tư cách hay tuổi tác, anh đều vượt xa chúng tôi, một khi lão gia tử qua đời, anh sẽ chính là vua Nam Giang danh xứng với thực."
"Bọn tôi đều nguyện ý đi theo anh.

Phan gia ăn thịt, chỉ cần cho chúng tôi uống một ít canh là được rồi."
Đây chính là người từng trải, biết khi nào nên tiến, khi nào bắt buộc phải lùi.
Trước khi Phan Hữu Chí công bố tin tức của Phan Kiệt ra bên ngoài, bọn họ vẫn còn đang kìm hãm thế lực để cạnh tranh với Phan gia.
Thậm chí, vì địa bàn cùng lợi ích, họ cũng không ngần ngại mà chiến đấu đến đổ máu.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, nhắm mắt cũng biết phải nhượng bộ nhường đối phương.
Phan Hữu Chí vô cùng hài lòng, ông ta gật đầu, cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa."
"Kế hoạch của tôi là, vị trí mà An lão gia tử để lại, Phan gia tôi sẽ không động vào một phân."
"Tất cả đều giao lại cho hai nhà Lý gia cùng Giả gia."
Hửm?
Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, sau đó thì cười tự giễu, nói: "Anh Phan, anh thế này đúng là không thật lòng."
"Chúng tôi đều đã chân thành thẳng thắn với anh vậy rồi, xin anh đừng lôi chúng tôi ra trêu đùa nữa."
Phan Hữu Chí nghiến răng nói: "Hai người nhìn tôi giống đang nói đùa lắm à?"
"Tiền của Phan gia tôi, đời này cũng không thể tiêu hết.

Vì tiền đồ tương lai của A Kiệt, tôi cũng nên khiêm tốn một chút."
"A Long tuổi còn trẻ, ở lại thành phố tỉnh rèn luyện thêm mấy năm nữa, tương lai chưa chắc không thể tiến lên thêm một, hai bước."
Nghe những lời này, cả Lý Tồn Trung lẫn Giả Hiếu Liêm đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nói như vậy, tiền đồ sau này của Phan Kiệt là vô hạn!

Vậy thì dù cho bọn họ có xách giày cũng đuổi theo không kịp.
Hai người vội vàng cảm ơn, đồng thời cũng không bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt.
Phan Hữu Chí cười lạnh nói: "Đương nhiên, chia cái bánh lớn như này cho hai người, tôi cũng không phải là không có yêu cầu gì."
"Tôi chỉ muốn nhà hai người, đồng ý với tôi một điều kiện."
"Là điều kiện gì?"
"Thay tôi giết một người."
"Cái gì?"
"Anh Phan muốn giết ai?"
Phan Kiệt thản nhiên nói: "Cậu ta tên là Tần Thiên."
"Kẻ phóng hỏa hai căn biệt thự của Phan gia chúng tôi."
"Nếu như hai vị gia chủ có thể làm được, Phan Kiệt tôi đương nhiên sẽ ghi nhớ ân tình này."
Phan Kiệt đích thân nói!
Phần ân tình này quá ý nghĩa quá lớn!
Lý Tồn Trung và Giả Hiểu Liêm đồng thời đứng dậy, trầm giọng nói: "Dám phóng hỏa trên đầu hổ, tên họ Tần này chết không hết tội!"
"Lý Mậu, Lý Hách!"
"Giả Sơn, Gia Cảnh!"
"Việc này giao cho mấy đứa, có thể bỏ tiền thuê người, nhất định phải làm cho sạch sẽ!"
"Cho mấy đứa thời gian ba ngày, tới lúc đó chúng ta phải nhìn thấy đầu của Tần Thiên!"
"Vâng, thưa cha!"
"Yên tâm đi, giao cho bọn con!"
"Bắt đầu từ bây giờ, họ Tần kia chính là người đã chết!"
Mấy công tử này, bình thường không có gì làm, quá nhàn rỗi còn đi gây chuyện.

Càng huống hồ hiện tại là phụng chỉ đi giết người, đơn giản là cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Ánh mắt Phan Hữu Chí và Phan Kiệt lộ ra một tia thâm độc.


Hai cha con này đều là những kẻ mưu mô, tâm cơ thâm sâu.
Họ biết rõ thế lực của hai gia tộc Lý và gia tộc Giả.

Có thể nói chắc chắn không thua kém gì nhà họ Phan.
Bây giờ mượn đao giết người, để hai nhà này liên thủ ra tay, Tần Thiên ắt phải chết!
Đại thù, cuối cùng cũng có thể báo rồi.
An lão gia tử lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện, nhất định là sắp không xong.
Nói không chừng lễ mừng thọ sắp biến thành đại tang lễ rồi.
Mấy người này chẳng những không đau buồn, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Bởi vì bọn họ cảm thấy tỉnh thành này, hay thậm chí là cả tỉnh Nam Giang này, sẽ sửa chào đón thời đại của bọn họ.
Miếng bánh này, mặc cho bọn họ xâu xé đi.
Trong sự kích động, bọn họ thực sự đã bắt đầu thảo luận làm cách nào phân chia địa bàn.
"Lão gia tử đến rồi!"
Từ phía sau, truyền đến một tiếng hô lớn.
Đang bàn bạc tới quên trời quên đất, ba con hổ đang trong trạng thái mặc sức vui vẻ, chè chén say sưa, đột nhiên cảm thấy như bị giáng một đòn vào sau gáy.

Lý Tồn Trung còn kích động tới mức suýt chút nữa làm đổ ấm trà trước mặt.
Bọn họ lập tức thu lại biểu cảm trên gương mặt của mình, mỗi người trông đều cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ hệt như đang chịu tang.
Giả Hiếu Liêm thậm chí còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Trước mặt lão gia tử, ông ta phải cố bày ra bộ dạng đau buồn khôn xiết.
Một đám học trò của lão gia tử lao ra bên ngoài.
Nhìn thấy Hồ Bân- người bình thường kiên cường như đại hán tử, nắm giữ hệ thống lực lượng của An gia, vậy mà hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Giả Hiếu Liêm không khỏi kích động, gấp gáp chạy ra tiếp đón ông ta.


Kéo tay Hồ Bân nói: "Hồ tổng, xin hãy nén bi thương !"
"Không nghĩ tới lão gia một đời danh tiếng lẫy lừng, mà lại ra đi như vậy."
"Ôi, cuối cùng cũng không gắng gượng qua được lần đại thọ này."
"Có điều, đời người bảy mươi tuổi đã là hiếm thấy, lão gia cũng coi như là nhắm mắt xuôi tay!"
"Than ôi, trời đất xót thương!"
Hồ Bân ngây người, sau đó tát lên mặt Giả Hiểu Liêm, chửi ầm lên: "Than ôi cái rắm! Tôi gi.ết chết ông!"
"Đồ chó má, vậy mà dám chửi rủa lão gia!"
"Sao không mở mắt chó ra mà nhìn cho kỹ, lão gia vẫn còn sống tốt đây này!"
"Sống trăm tuổi, sống còn lâu hơn ông!"
Giả Hiểu Liêm bưng mặt, chết lặng.
"Hồ Bân, hô to gọi nhỏ thế còn ra cái thể thống gì?"
"Người tới hôm nay đều là khách, tiếp đãi tốt cho tôi."
Một tiếng cười lớn vang lên, lão gia tử được vây quanh bởi Kế Chân cùng những người khác, ông ta mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ thẫm, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy ông ta sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn tỉnh táo.
Trong giọng nói mang ngữ khí hào sảng, làm gì có dáng vẻ nào là người thân mang trọng bệnh, không qua bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế.
Lần này, không chỉ Giả Hiếu Liêm, mà cả Lý Tồn Trung và Phan Hữu Chí ở bên cạnh ông ta cũng không khỏi sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thế này có gì đó không đúng!
"Cảm ơn tất cả các vị ngày hôm nay đã tới."
"Nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu với mọi người một người."
An Quốc cười nói với phía sau: "Ngọc Nhi, đi ra đây."
Gương mặt Liễu Như Ngọc rạng rỡ, cô ta mặc một bộ váy dài lộng lẫy, đẹp tới không gì sánh bằng, xuất hiện trước mặt mọi người.
"Liễu Như Ngọc!"
"Liễu thiên hậu!"
Con cháu hai nhà họ Lý và nhà họ Giả, Lý Mậu, Lý Hách, Giả Sơn và Giả Cảnh, hai mắt đều phát sáng lên.
Thân phận công tử của bọn chúng, ngày thường chơi qua mấy tiểu minh tinh, đương nhiên là không đếm hết.
Có điều, đó cũng chỉ là minh tinh nhỏ nhoi.
Ở cấp bậc như của Liễu Ngọc Như, bọn chúng vẫn là chưa từng được chạm qua.

Hiển nhiên, Liễu Ngọc Như liền trở thành ánh trăng sáng trong lòng bọn chúng.

Không ngờ ngày hôm nay lại có thể gặp được ở đây.
Người thật ngoài đời so với trên tivi còn đẹp hơn.
Giả Hiếu Liêm vội vàng cười nói: "Đại minh tinh giá đáo, lẽ nào cũng là tới chúc thọ lão gia tử sao?"
"Lão gia vạn phúc kim an!"
An Quốc nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, nói: "Thật ra, đây là cháu gái mà tôi đã nhận từ nhiều năm trước, có thể coi như là người thân duy nhất kiếp này của An Quốc tôi."
“Các vị, sau khi tôi chết, mong mọi người nể mặt tôi mà chiếu cố cho đứa cháu gái này của tôi.”
Liễu Ngọc Như là cháu gái của An Quốc?
Thảo nào!
Lý Mậu cũng những người khác vội vàng tâng bốc nịnh bợ.
Nếu bọn chúng có thể cưới được Liễu Như Ngọc, như vậy thứ mà bọn chúng có được không chỉ là một đại minh tinh xinh đẹp, mà còn có tài nguyên, nhân mạch và tài sản mà An lão gia tử để lại!
Nhưng Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm lại nghe ra được ẩn ý khác trong lời nói của An Quốc.
An Quốc nói một trăm năm sau, mọi người đều biết đây là một ước mơ mỹ miều.

Bây giờ ông ta đang công bố với bên ngoài thân phận của Liễu Ngọc Như, chính là có ý muốn gửi gắm, uỷ thác.
Vậy còn chẳng phải là ông ta thực sự sắp chết sao?
Lý Tồn Trung thấp giọng nói với Phan Hữu Chí: "Anh Phan, anh cứ yên tâm."
"Nếu như lão gia tử có thể trụ qua được ngày hôm nay, thì nhất định cũng là thời gian không còn nhiều, giao dịch ban nãy của chúng ta, anh không được nuốt lời đâu đấy nhé."
"Tần Thiên kia, chúng tôi nhất định sẽ giúp anh xử lý."
Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhất định nói lời giữ lời!"
Ông ta kéo Phan Kiệt lên phía trước, khiêm nhường cười nói: "Chúc lão gia thiên thu vạn thọ.

Tôi đưa A Kiệt đến chào hỏi lão gia tử đây."
Phan Kiệt vội vàng nói: "Lão gia tử!"
An Quốc cười nói: "Phan Kiệt, cậu cũng không tệ.

Vừa khéo hôm nay ở đây, cũng có một thanh niên ưu tú xuất sắc tới."
"Cậu ấy cũng là quý nhân của tôi."
"Bây giờ, xin mọi người hãy cùng chào đón, Tần tiên sinh!".