Thần Vương Lệnh

Chương 187: 187: Tôn Ngộ Không





Trong một gian phòng rộng lớn sáng sủa, trang trí cũng rất đơn giản, An Quốc lão gia tử mặc trang phục thời Đường màu đỏ thẫm ngồi ở giữa.
Dáng người cao lớn, ánh mắt trầm ổn, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp chế nhưng không giận mà uy.
Mặc dù thời gian đã không còn nhiều, nhưng đối với lão tướng coi thường sống chết như lão gia tử mà nói, đó căn bản không phải là vấn đề.
Từ trên mặt của ông ta không thể nhìn ra chút bi thương nào, ngược lại là một loại kiêu ngạo coi thường cái chết.
Nhìn thấy Liễu Như Ngọc, ông ta cười thành tiếng.
“Ngọc Nhi, con chạy đi đâu vậy hả?”
“Lớn như vậy rồi mà còn chơi trò mất tích, mau tới đây, ông nội chờ con tới cùng ông đi gặp khách hàng.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc công khai thân phận của con với mọi người rồi.”
Nói xong, ông ta không nhịn được ho khan.
“Ông nội!" Liễu Như Ngọc vội vàng chạy tới, đỏ mắt nói: "Bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi?”
“Không sao, tạm thời không chết được." An Quốc nắm tay Liễu Như Ngọc, có thể nhìn ra được đó là tình yêu thương thật lòng.
Ông ta coi Liễu Như Ngọc như cháu gái ruột.
Ông ta hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên và cười nói: "Ngọc Nhi, con dẫn theo bạn tới đây à.”
“Đây là chuyện hiếm thấy đấy.”
“Cậu này dung mạo phi phàm, người thường khó mà được như vậy.”
“Con còn không mau giới thiệu cho ông nội đi.”
Không hổ là lão tướng đã gặp vô số người, liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch của Tần Thiên.
Liễu Như Ngọc vốn muốn nói gì đó, chị Vinh nhịn không được trêu ghẹo nói: "Lão gia tử, cậu ấy là thọ lễ Như Ngọc tặng cho ông đó ạ.”
“Ông đoán xem, cậu ấy là ai?”
“Ồ?" Lão gia tử cười cười rồi nói: “Ngọc Nhi, con như vậy là không được rồi.”
“Con tìm được đối tượng từ khi nào, ngay cả ông nội mà cũng giấu nhẹm đi như vậy.”
“Được được, con đưa bạn trai tới gặp ông nội, lễ mừng thọ này ông nội rất thích.”

“Này chàng trai trẻ, mau nói cho tôi biết cậu tên là gì.”
Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: "Chị Vinh, chị nói bậy bạ gì vậy chứ!”
Thấy Tần Thiên đứng không nói lời nào, chị ta lại nhịn không được tức giận nói: "Cậu là người chết à? Mau nói chuyện đi trời!”
Tần Thiên cũng có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà hắn thật sự khâm phục tinh thần lạc quan này của lão gia tử.
Tuy rằng An Quốc chuyện trò vui vẻ, nhưng Tần Thiên có thể nhìn ra được, nước da vàng của ông ta là biểu hiện sự minh mẫn cuối cùng.
Hôm nay là sinh nhật của ông ta,lão gia tử đang rất gắng sức.

Chỉ cần chút sức lực này tiêu tán, nhiều lắm là mười ngày nửa tháng, ông ta sẽ không trụ được nữa.
Việc này không nên chậm trễ, xem ra phải nhân lúc khí lực ông ta đang tràn trề, đi một lần châm.
Giữ chút khí lực này lưu lại trong cơ thể của ông tata.
“Tôi tên là Tần Thiên…”
Mới vừa nói một câu, bên ngoài Kế Phong liền xông vào, lớn tiếng nói: "Lão gia tử, đừng bị cậu ta lừa!”
“Tên họ Tần này chính là một tên giang hồ bịp bợm!”
"Châm cứu cái khỉ gì chứ, hoàn toàn là ăn nói vớ vẩn.”
“Lão gia tử, tên này cố ý tiếp cận ông và Như Ngọc, lòng dạ khó lường.

Ông mau ra lệnh đuổi cậu ta ra ngoài đi!”
Sắc mặt An Quốc trầm xuống, có vẻ có chút không thích.
Phía sau, Kế Chân vội vàng tiến vào, quát lớn: "Thằng khốn này!”
“Trước mặt lão gia tử, làm gì đến lượt mày lên tiếng!”
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu!”

Kế Phong vội vàng quỳ gối, ngoan ngoãn nói: "Mừng thọ An gia gia.”
“Chúc ông gặp nhiều phước lành, sống lâu trăm tuổi.”
Sắc mặt An Quốc lúc này mới dịu đi một chút, nói: "Đứng lên đi.”
Sau đó, ông ta nhìn Tần Thiên, nhíu mày nói: "Cậu là một thầy châm cứu sao?”
Tần Thiên gật đầu, nói: "Liễu Như Ngọc tiểu thư đã giúp đỡ tôi, cho nên tôi nhận lời cô ấy đến đây để chữa khỏi bệnh cho ông.”
“Nếu nói theo phương diện này, tôi đúng là thọ lễ mà Như Ngọc tiểu thư tặng cho ông.”
“Chữa khỏi bệnh cho tôi?" An Quốc cười lớn rồi nói với Liễu Như Ngọc: "Cháu gái ngoan, tấm lòng này của cháu ông nội xin nhận.”
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta ra tiền viện đi.”
Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thiên, lão gia tử rất thích.

Không ngờ, hóa ra hắn chỉ là một kẻ ngông cuồng không biết trời cao đất rộng.
Hảo cảm trong lòng ông ta đối với Tần Thiên lập tức biến mất.
Cũng không hề liếc mắt nhìn Tần Thiên lấy một cái.
Trực tiếp bỏ qua chuyện chữa bệnh, không truy cứu nữa, đây đã là vì xem trọng tâm ý của cháu gái bảo bối, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Tần Thiên rồi.
“Ông nội!" Liễu Như Ngọc có chút sốt ruột: "Tần Thiên anh ấy thật sự....!là một người rất thần kỳ.”
“Con tin là anh ấy sẽ không gạt con!”
“Ông đồng ý để cho anh ấy thử một lần đi.”
Chị Vinh cũng khuyên: "Đúng vậy, lão gia tử, Tần tiên sinh nói có thể tăng thêm 30 năm tuổi thọ cho ông.”
“Nếu là thật, ông sống đến một trăm tuổi, chẳng phải là tốt sao.”
An Quốc thật sự có chút tức giận, nhẫn nại nói: "Tiểu Dương, sao đến cô cũng tin lời ngông cuồng này?”
"Tăng thêm 30 năm tuổi thọ cho tôi ư, cậu ta cho rằng cậu ta là người quản lý sổ sinh tử của Diêm vương hay sao!"

"Hay là Tôn Ngộ Không, có thể đi tới địa phủ vẽ thêm một nét vào tuổi thọ của tôi?"
Nghe xong lời này, Liễu Như Ngọc cùng Dương Vinh, đều đỏ mặt.

Lão gia tử lại châm chọc Tần Thiên là Tôn Ngộ Không, điều đó cho thấy ông ta đang thật sự tức giận.
“Đúng, cậu ta chẳng qua chỉ là một con khỉ giả thần giả quỷ!”
“Nhưng mà gia gia, con có mời đến cho ông một vị đại sư thật sự, ông ấy mới thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông.”
Kế Phong kích động nói: "Vương đại sư, xin mời vào!”
Vương Sâm được hai trợ lý xinh đẹp đỡ, ngẩng mặt đi vào.
"Đừng nói gì cả, để tôi xem xem!"
“Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là An lão gia tử phải không?”
“Tôi thấy lão gia tử mặt như cái chậu vàng, mắt như chim ưng, mũi to, miệng rộng.”
“Không hổ là vua của Nam Giang.

Lão gia tử quả là người có tướng!”
An Quốc hoàn toàn ngẩn người trước sự khoác lác này.
“Kế Phong, vị Vương đại sư này là?”
Kế Phong vội vàng nói: "Vương Sâm ạ!”
“Lão gia tử xem, đây là những người Vương đại sư thường kết giao.”
Như thể dâng một báu vật, anh ta lấy điện thoại di động ra cho An Quốc xem.

Trên đó, đều là ảnh chụp chung của Vương Sâm với một số người nổi tiếng.
Từ các ngôi sao đến doanh nhân, chính trị gia và thậm chí cả các tù trưởng châu Phi.
An Quốc sững người, vội vàng nói: "Thì ra là Vương đại sư.

Thất lễ thất lễ rồi.”
"Không biết Vương đại sư có thần thông gì, có thể cho tôi mở rộng tầm mắt không?"

Vương Sâm ngẩng mặt, cao ngạo nói: "Tôi có biết khí công.”
“Tôi có thể dùng khí công đả thông gân mạch cho ông, giúp ông như được thoát thai hoán cốt.

Giống như cây già mọc chồi mới, đón mùa xuân thứ hai.”
An Quốc gật đầu, nói: "Khí công đúng là một môn huyền học.”
“Bệnh có khỏi hay không, tôi cũng không quan tâm lắm.

Vương đại sư, có thể biểu diễn khí công của ông để tôi được mở rộng tầm mắt không?”
Lúc này, từ bên ngoài lại có rất nhiều người xông vào.

Bọn họ đều là thuộc hạ ngày xưa của An Quốc và là các học trò đáng tự hào.
Bọn họ cũng là những người rất thân cận bên cạnh ông ta.
Nghe nói Vương Sâm muốn biểu diễn khí công, bọn họ đều hào hứng.
"Vương đại sư, nếu như ông có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, tôi sẽ cho ông một tỷ!"
“Nếu quả thật có thể chữa khỏi, ông chính là đại ân nhân của chúng tôi.

Về sau ai dám mạo phạm đại sư, tôi sẽ vặn đầu kẻ đó!”
Hai người đang nói, tuổi cũng không nhỏ.

Nhưng giọng nói vang và mạnh mẽ, như thanh âm của tiếng thương giáo va vào nhau.
Bọn họ là hai đại tướng quyền lực nhất dưới trướng lão gia tử, một người nắm giữ tài sản, tên là Ninh Thông.
Một người tinh thông võ thuật, tên là Hồ Bân.
“Vương đại sư, mau biểu diễn đi.”
"Nghe nói ông có thể nối con rắn đã bị chém thành hai lại nguyên vẹn như ban đầu, có thật là như vậy không?"
Những người học trò còn lại cũng đều hét lên..