Có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp về trận chiến đó.
Nhiều năm trôi qua, có lẽ rất nhiều người trong thế giới ngầm trên thế giới đã quên đi chuyện này.
Nhưng Tần Thiên không thể quên!
Trần Nhị Cẩu cũng không thể quên!
Bởi vì bọn họ đều được coi là người kế vị của lão chưởng quỹ.
Nhất là Tần Thiên, năm đó hắn bị bẻ gãy tay chân ném xuống Đại Giang, nếu như không phải có lão chưởng quỹ thì hắn đã làm mồi cho ba ba từ lâu rồi.
Lão chưởng quỹ không chỉ truyền cho hắn một thân bản lĩnh, mà còn là người có ơn cứu mạng hắn.
Mấy năm nay, tuy lão chưởng quỹ ngoài miệng không nói sao nhưng hắn biết trận chiến năm đó là một vết sẹo khó có thể khép lại trong lòng ông ấy.
Nỗi băn khoăn không bao giờ vượt qua được.
Bởi vì trận chiến đó mà nhiều anh em của ông ấy đều đã chết.
Đó đều là anh em vào sinh ra tử với ông ấy.
Dù là ai cũng không chịu nổi loại chuyện này.
Cho nên mấy năm nay, Tần Thiên vẫn chưa từng từ bỏ truy tìm chân tướng.
Trong mười hai thiên vương dưới tay hắn luôn có người chuyên phụ trách chuyện này.
Tuy nhiên luôn thu về rất ít kết quả.
Lần này, tin tức của ông chủ Nhị thật sự có thể tiết lộ góc khuất của chuyện kia sao?
Tần Thiên không dám khẳng định.
Tuy nhiên hắn có một loại linh cảm lần này nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Bởi vì chuyện này quá nặng nề, cho nên trên đường đi Trần Nhị Cẩu không nói thêm một câu nào.
Tần Thiên cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Sắp đến rồi.
" Đạt Đán nói với vẻ phấn khích.
Sau một chuyến bay dài, ai cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng nhìn thấy Địa Trung Hải rộng lớn bên dưới, một hòn đảo nhỏ ở phía xa xa giống như một viên ngọc trai được đính trên một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo.
Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu vẫn còn chút tinh thần phấn chấn.
Đây là hòn đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải, là trụ sở chính của mafia nổi tiếng thế giới, đảo Sicilia xinh đẹp.
Máy bay trực thăng bắt đầu bay ở độ cao thấp, trong không khí có một cảm giác ấm áp và ẩm ướt.
Đạt Đán hào hứng chỉ vào những toà nhà đang lướt qua phía dưới rồi giới thiệu.
Đạt Đán vốn không thành thạo tiếng Trung, cho nên có lúc sẽ xen vào một số từ ngữ địa phương, Trần Nhị Cẩu và Tần Thiên nghe thấy cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Tuy nhiên có thể nhìn ra được, Đạt Đán vô cùng kiêu ngạo và tự hào về quê hương này của anh ta.
Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh trên bãi cỏ trong một khoảng sân lớn.
Xung quanh sân có rất nhiều người đang chạy ra, bọn họ được trang bị vũ khí hạng nặng và trông rất nghiêm túc.
Đạt Đán mời Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu xuống trực thăng, rồi dùng tiếng địa phương nói những người kia vài tiếng, sau đó bọn họ đều cúi đầu chào Tần Thiên.
Có thể thấy đó là lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Bởi vì Tần Thiên đã chữa khỏi bệnh cho ông chủ Nhị của bọn họ, còn Ông chủ Nhị chính là thần thánh trong lòng bọn họ.
“Tần tiên sinh, Trần tiên sinh, dựa theo thường lệ đến chỗ chúng tôi nhất định phải giao điện thoại di động ra.
”
"Các vị là khách quý của chúng tôi, ông chủ Nhị có dặn dò có thể phá lệ.
"
"Tuy nhiên xin hai vị hãy tắt điện thoại đi.
" Đạt Đán nói một cách chân thành.
Tần Thiên gật đầu, hắn không hề có cảm giác bị xúc phạm, dù sao nhập gia tùy tục, đi tới chỗ người ta tất nhiên phải tôn trọng quy tắt của người ta.
Hắn và Trần Nhị Cẩu tắt điện thoại ngay trước mặt Đạt Đán.
"Ông chủ Nhị ở chỗ này sao?" Trần Nhị Cẩu nhìn một căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt ở xa xa hỏi.
"Cha nuôi không có ở đây.
"
"Hai vị mời đi theo tôi.
"
Đạt Đán dẫn Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu ra khỏi sân, bên ngoài hoá ra là một con phố rất nhộn nhịp.
Khung cảnh này khác hoàn toàn với cảnh đằng đằng sát khí như trong tưởng tượng, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt rất hài hoà.
Những nụ cười thành thật chất phác và hài lòng trên khuôn mặt của người dân địa phương.
Mafia ở đây hoàn toàn không có gì lạ lẫm, bởi vì tuỳ tiện chọn một người bên cạnh bọn họ cũng đều là mafia.
Đàn ông phụ nữ già trẻ trong một gia đình đều là mafia.
Bọn họ cũng không sợ ai đó đến đây gây rối, bởi vì không ai có thể sống sót được sau khi gây rối ở đây.
Mỗi ngụm nước bọt của mỗi người trên phố cũng có thể dìm chết tên đó.
Đạt Đán trở về nhà, hào hứng giới thiệu phong tục tập quán nơi này cho Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu.
Còn tiện tay hái hai quả quýt từ trên cây quýt bên đường cho Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu ăn.
Cuối cùng, sau khi băng qua một phố bọn họ đi tới một tòa tiểu viện trông không có gì nổi bật, thậm chí còn có chút nhỏ bé.
Sau khi nói chuyện với người bảo vệ, người kia cảnh giác nhìn Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu rồi đi vào báo cáo.
Ngay sau đó anh ta đã trở lại, mở cửa rồi mời Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu vào.
Ánh sáng căn phòng có chút âm u, Tần Thiên lại một lần nữa nhìn thấy vị ông chủ Nhị này.
Dáng người ông ấy không cao, nở một nụ cười hiền hòa trông không khác gì một ông lão có cuộc sống cơm áo đầy đủ sung túc bình thường.
Ai có thể ngờ rằng một ông già như này lại nắm giữ một bang phái mafia mà cả thế giới cũng phải kiêng dè.
"Tần tiên sinh, ngày đó ở Long Giang có duyên gặp mặt, không ngờ tới chủ nhân của Thần Vương Điện tiếng tăm lừng lẫy lại là một chàng thanh niên trẻ tuổi như thế này.
”
"Có thể nói là rồng của phương đông.
"
Ông chủ Nhị chào hỏi vô cùng khách sáo.
Tần Thiên cũng khiêm tốn trả lời lại vài câu.
Tất cả mọi người rất bận rộn cho nên đi thẳng vào vấn đề chính.
Ông chủ Nhị gật đầu, thủ hạ khiêng ra một cái rương thủy tinh từ trong một căn phòng, bên trong là một con rắn dài màu đen.
Trông nó giống như u linh trong đêm tối.
Trần Nhị Cẩu ngay lập tức cảnh giác: "Đây là rắn mamba đen.
”
"Ông chủ Nhị có ý gì?"
Ông chủ Nhị nhìn Tần Thiên nói: "Ở Long Giang, Tần tiên sinh nhờ tôi điều tra có người nào dùng nọc độc của rắn mamba đen thực hiện các hoạt động ám sát hay là khủng bố không.
”
Tần Thiên gật đầu nói: "Có phải ông chủ Nhị đã có kết quả rồi không?”
Ông chủ Nhị trầm mặc một chút rồi nói: "Tần tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội.
”
"Trước khi tôi trả lời cậu thì cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi trước được không.
"
"Thần Vương Điện của cậu có quan hệ gì với Diêm Vương Điện bị diệt mấy năm trước không?"
"Diêm Vương Điện bị diệt, khối Diêm Vương Lệnh cấm kỵ kia lại xuất hiện thường xuyên hơn, có phải do cậu Tần làm không?”
Tần Thiên thản nhiên nói: “Lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện chính là sư phụ tôi.
”
"Lúc Diêm Vương Điện còn tồn tại, sư phụ tôi rất ít khi sử dụng Diêm Vương Lệnh.
Hiện tại Diêm Vương Điện đã không còn, tôi cách một khoảng thời gian ngắn sẽ để cho Diêm Vương Lệnh xuất hiện.
”
"Ông chủ Nhị có biết là vì cái gì không?"
Ông chủ Nhị nói: "Vì muốn nói cho một số người biết Diêm Vương Điện vẫn còn tồn tại.
”
"Đồng thời gây chú ý với những cấp dưới vẫn còn sống.
"
Tần Thiên gật đầu, tán thưởng nói: “Không hổ là ông chủ Nhị.
”
Ông chủ Nhị thấp giọng nói: "Không nghĩ tới, Tần thần vương nổi danh lại là người kế thừa của lão chưởng quỹ, thật đáng tiếc tôi chưa từng gặp lão chưởng quỹ.
”
"Tần tiên sinh, trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương xảy ra một trận đánh chấn động, Diêm Vương Điện bị diệt, cậu nghĩ sao về chuyện này?”
"Cậu có biết người khai chiến với Diêm Vương Điện là ai không?"
Tần Thiên nói: “Là tổ chức chế độc lớn nhất thế giới, Hắc Ám Chi Hoa.
”
"Trong trận chiến đó, mặc dù Diêm Vương Điện sụp đổ nhưng theo tôi được biết cũng đã tiêu diệt toàn bộ khối u ác tính này.
"
"Ông chủ Nhị bỗng dưng nói đến chuyện này, chẳng lẽ có liên quan đến rắn mamba đen sao?"
Ông chủ Nhị gật đầu nói: "Có liên quan.
”
"Theo thông tin đáng tin cậy, khối u ác tính này vẫn chưa được diệt trừ hoàn toàn, trong số họ vẫn còn người sống sót.
”
"Là ai?" Trần Nhị Cẩu kích động hỏi.
.