Sau tiếng súng vang lên, mọi thứ đều im lặng.
Tần Thiên ném súng cho Lãnh Phong rồi nói: "Lần này may mà gặp được tôi, nếu không các cậu đều đã bị tiêu diệt hết rồi."
"Lần sau nhớ chú ý hơn, đi thôi."
Lúc này Lãnh Phong mới phản ứng lại, anh ta kinh ngạc nói: "Anh chắc chắn vừa rồi đã bắn tỉa được đối thủ?"
“Tôi không tin!”
“Để tôi đi xem thử!” Một người trong đội cẩn thận chạy dọc theo mép tường, nhanh chóng chạy về phía một tòa nhà cao tầng bỏ hoang ở đối diện.
“Lão Tứ, có chuyện gì vậy?”
“Lão Tứ, mau nói gì đi!” Lãnh Phong không khỏi thúc giục trong bộ đàm.
Sau một lúc im lặng, giọng nói của Lão Tứ cũng vang lên trong bộ đàm: "Đội trưởng, một phát bắn vào đầu."
"Hơn nữa tên này vẫn còn đang trốn ở phía sau viên gạch."
Cái gì?
Lãnh Phong cùng tất cả thành viên đội Thiên Thuẫn đều há hốc mồm kinh ngạc.
Tất cả bọn họ đều là những tay súng lão làng.
Nhưng khi nghĩ lại cảnh Tần Thiên nhận lấy súng rồi nổ súng vừa rồi, bọn họ nhất thời cảm thấy mình chỉ là một con búp bê.
Khẩu súng trong tay chỉ là một món đồ chơi.
Bọn họ căn bản không hiểu về súng, và không xứng đáng được cầm súng.
Khoảng cách chênh lệch này là đả kích lớn đối với bọn họ.
“Anh Tần, lúc trước là do tôi mạo muội, đa tạ ơn cứu mạng của anh!” Lãnh Phong chắp tay cảm ơn.
Bây giờ anh ta mới hiểu với thân thủ của Tần Thiên, vừa rồi cho dù không có anh ta nổ súng, Tần Thiên cũng nhất định có thể trong nháy mắt giết chết đối thủ, dễ dàng thoát khốn.
"Anh biết Cẩu Ca của chúng tôi, rốt cuộc anh là ai?" Anh ta hỏi dồn dập.
Tần Thiên không muốn nói nhiều: "Không còn sớm nữa, quay về trước đã."
"Nhị Cẩu đang ở Ý à? Nếu anh ta ở đây thì bảo tới gặp tôi ở khách sạn.”
Tất cả thành viên đội Thiên Thuẫn, bao gồm cả Lãnh Phong đều há hốc miệng không nói nên lời.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Cẩu Ca giống như một vị thần, nhưng dường như lại chẳng là gì ở trong mắt người này.
Hắn rốt cuộc là ai!
Bọn họ nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được.
Chỉ là, sau khi thấy chiêu vừa rồi của Tần Thiên, bọn họ đều không dám làm bậy.
Sau khi Lãnh Phong sắp xếp cho Tần Thiên và Liễu Như Ngọc lên trực thăng, thì lập tức gọi điện thoại cho lão đại Trần Nhị Cẩu để kể lại mọi chuyện.
Vốn tưởng rằng Cẩu Ca sẽ nói gì đó.
Nhưng nào ngờ.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha...”
“Ha ha ha ha!”
Sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Trần Nhị Cẩu nghiêm túc nói: "Lãnh Phong, hộ tống vị đó về khách sạn.
Sau đó, ngay lập tức qua đây đón tôi.”
“Vâng!” Lãnh Phong vội vàng nhận lệnh.
"Anh Tần, không ngờ anh còn là một xạ thủ."
"Cảm giác giống như đang đóng phim vậy." Trên máy bay, Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên cười nói.
Cô ta không hiểu kỹ thuật bắn súng, trong mắt cô, cảnh tượng vừa rồi tuy rằng thần kỳ giống như làm phim vậy.
Nhưng mà, cũng không bị sốc như đám người Lãnh Phong.
Cô ta càng cảm thấy vui hơn, bởi vì người đàn ông này lại có được năng lực thần kỳ như vậy.
Tần Thiên cười và nói: "Đại minh tinh, bây giờ có thể nói cho tôi biết hôm nay rốt cuộc là ngày gì chưa?"
Liễu Như Ngọc mím môi cười nói: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của tôi."
"Anh Tần, cảm ơn anh."
"Hửm?" Tần Thiên nhíu mày: "Cảm ơn tôi cái gì?"
"Cảm ơn anh, đã cùng tôi trải qua một ngày sinh nhật đáng nhớ như vậy."
"Cả đời này tôi cũng sẽ không quên."
Tần Thiên cười nói: "Vậy sau này tôi còn có thể gọi cô là Liễu Tiểu Hoa được không?"
Liễu Như Ngọc mỉm cười và nói: "Có thể.
Đây là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta.”
Trước khi biết thân phận thật sự của Liễu Tiểu Hoa, hành động của cô ta quả thật có chút khó hiểu.
Bây giờ Tần Thiên đã hiểu.
Một ngôi sao lớn được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu, vào ngày sinh nhật của mình muốn ra ngoài một mình để hít thở không khí.
Là lẽ thường tình.
Trở lại thành phố, Liễu Như Ngọc và Tần Thiên tạm biệt nhau, Liễu Như Ngọc được người đại diện của cô ta là "Chị Vinh" đón đi.
Trước khi đi, cuối cùng cô ta cũng lấy hết can đảm chủ động xin số điện thoại của Tần Thiên.
Điều này khiến cho chị Vinh nghi ngờ không thôi, nhiều lần cảnh cáo Tần Thiên không được nói chuyện này ra, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu tiểu thư.
Trong mắt chị Vinh, Tần Thiên chính là một kẻ lãng tử muốn nhân cơ hội tán tỉnh ngôi sao lớn.
Tần Thiên cũng lười giải thích.
Cũng đã muộn, hắn vội vàng trở về khách sạn.
Mở cửa đi vào, lại phát hiện Tô Tô đang thu dọn lại hành lý, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Thiên sửng sốt, vội vàng nói: "Làm sao vậy vợ?"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mặt Tô Tô ủ rũ nói: "Anh về vừa đúng lúc.
Bây giờ đặt vé máy bay, ngay khi trời sáng chúng ta sẽ đi.”
“Huy chương vàng hội chợ gì đó, không cần cũng được!”
Tần Thiên hít sâu một hơi, nắm lấy tay Tô Tô cố gắng bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết."
Tô Tô ngồi ở bên giường, tức giận đến mức mắt đỏ heo.
Cô cắn răng nói: "Em vốn tưởng rằng, bên này đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, đều là quý ông như Carl."
"Không ngờ còn có súc sinh đội lốt người."
"Em không muốn ở lại đây nữa!"
Tần Thiên kinh ngạc: "Em bị bắt nạt à? Là ai!"
Lúc này, sát khí trên người hắn mới lộ ra.
Tô Tô hoảng sợ, sợ Tần Thiên làm càn.
Cô vội vàng nói ra sự tình.
Hóa ra, trong buổi tiệc tối nay, một người đàn ông Ý tên là Carlo Conti đã mời cô khiêu vũ.
Sau khi Tô Tô nói rõ rằng không muốn khiêu vũ, tên kia chẳng những không từ bỏ ý định mà còn càng thêm quấn lấy cô.
Cuối cùng, khi biết Tô Tô đến tham gia bình chọn mỹ phẩm, ông ta đã bảo thư ký nói rõ thân phận của mình với Tô Tô.
Ông ta là là người đứng đầu mới của gia tộc Conti, mà gia tộc Conti gần như có thể nói là gia tộc lớn nhất ở thành phố Lan.
Sở hữu một số thương hiệu sang trọng.
Hội chợ mỹ phẩm lần này cũng là do gia tộc Conti tài trợ.
Carlo Conti thẳng thừng nói, chỉ cần Tô Tô đồng ý cùng ông ta trải qua một đêm đáng nhớ, kết quả bình chọn ngày mai, ông ta cam đoan Tô Tô sẽ giành được huy chương vàng.
Tô Tô trong lúc tức giận đã trở về khách sạn trước khi buổi tiệc kết thúc.
Cô thà từ bỏ giải thưởng này còn hơn gặp lại một tên cặn bã như Carlo Conti.
"Không ngờ đi xa như vậy, cuối cùng lại là kết quả này."
"Mặc kệ.
Không có hội chợ này, em không tin là mình không thể tìm thấy con đường khác.”
“Đừng ngẩn người ra nữa, mau thu dọn đồ đạc đi!”
Đôi mắt Tô Tô tràn đầy nước mắt.
Cô uất ức và không cam lòng.
Cô đã làm việc chăm chỉ và chuẩn bị rất lâu cho hội chợ lần này.
Bây giờ cả công ty đều đang chờ tin vui mở cửa thị trường của cô.
Không ngờ lại thành ra thế này.
Cô đứng dậy muốn tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tần Thiên thuận thế ôm cô vào lòng.
"Làm gì vậy? Mau buông em ra!" Tô Tô ngơ người ra, đỏ mặt mắng Tần Thiên.
Tần Thiên chẳng những không buông ra, mà ngược lại càng ôm chặt cơ thể mềm mại này, ghé vào tai cô thì thầm: "Vợ à, ngày mai em cứ việc đi tham dự hội chợ."
"Yên tâm, chuyện tên cặn bã cứ giao cho anh."
Tô Tô vội vàng nói: "Anh đừng làm bậy!"
"Nơi này là nước Ý, không phải Long Giang.
Chúng ta thân cô thế cô, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tần Thiên mỉm cười.
Đang định nói gì đó thì lúc này điện thoại trong phòng reo lên.
Hắn đưa tay ra nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói như đang chiếm ưu thế: "Tô Tô tiểu thư xinh đẹp của tôi, tôi là Carlo Conti."
“Thế nào, cô đã suy nghĩ xong chưa?"
“Thật không giấu diếm, thuộc hạ của tôi đã đến bên ngoài khách sạn.
Tôi không thể chờ được nữa, muốn mời cô cùng trải qua một đêm tuyệt đẹp.”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Tô tiểu thư đã suy nghĩ xong rồi.
Bảo thuộc hạ của ông lên đi.”.