Thần Vương Lệnh

Chương 120: 120: Vương Của Tôi





Liễu Thanh lấy làm lạ.
Cô ta không hiểu, Tần Thiên sẽ giải quyết chuyện kênh phân phối hủy hợp đồng như thế nào.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của Tần Thiên khiến cô ta có một ảo giác.

Chính là, người đàn ông này dường như không gì là không làm được…
Làm sao như thế được?
Liễu Thanh không hiểu.
“Liễu tổng, tên kia đã nói gì với cô vậy?” Tô Tô đi vào.
Nghĩ đến lời Tần Thiên nói, Liễu Thanh vội nói: “Không có gì.

Chỉ là bảo tôi cố gắng giúp đỡ cô.”
Tô Tô bĩu môi, lo lắng nói: “Chuyện kênh phân phối từ chối hợp tác, vừa rồi cô nói đã có cách.

Mau nói đi, là cách gì vậy?”
“Cần tôi làm gì?”
Liễu Thanh cười khổ nói: “Kế hoạch của tôi, chính là không làm gì cả.”
“Không làm gì cả?” Tô Tô không hiểu.
Liễu Thanh giải thích: “Bởi vì sản phẩm của chúng ta vẫn chưa ra mắt, cũng không có tiếng tăm gì, hợp đồng ký với kênh phân phối trước đây cũng chỉ là hợp đồng khung.”
“Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta thành công trong triển lãm quốc tế rồi tìm một ngôi sao lớn làm người phát ngôn.

Đến lúc đó sẽ nổi tiếng khắp cả nước, còn lo không có kênh phân phối tự tìm đến cửa sao?”
“Mặc dù nhà họ Phan có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tỉnh thành và một vài thành phố xung quanh mà thôi.”
“Chúng ta trực tiếp hướng đến cả nước.


Tôi tin nếu họ muốn phá hoại thì cũng không thể làm gì được.”
“Cho nên, cách làm hiện nay chính là hoàn thành từng bước.

Chờ đợi tổ chức triển lãm quốc tế.”
Tô Tô suy nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như thế.”
“Thiết bị đã vận chuyển đến nhà xưởng, chúng ta cùng đi xem đi.”
Cửa tòa nhà Tô Ngọc, Tần Thiên chặn Tô Tô và Liễu Thanh chuẩn bị lái xe rời đi.
“Vợ, vì sự an toàn của em, anh đã tuyển gấp cho em một tài xế.”
“Đợi một chút, cô ấy sẽ đến ngay.”
Tô Tô cảm thấy không cần thiết, nhưng khi cô nhìn thấy tài xế mà Tần Thiên tuyển thì đồng ý ngay lập tức.
Vừa nhìn là một cô gái trầm lặng ít nói, nhưng rất gọn gàng nhanh nhẹn.
Trông có vẻ cũng chỉ ngoài hai mươi.
Kiểu người này vừa nhìn đã cho người ta cảm giác, làm việc chung với cô ấy chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Tần Thiên giới thiệu, cô gái tên Lâm Tước là một tay đua đã nghỉ thi đấu.

Tô Tô càng thêm hài lòng.
Thực ra, thân phận thật sự của Lâm Tước là một trong những thành viên của tiểu đội Long Giang thuộc nhóm Rồng.
Chuyện xảy ra mấy ngày này, khiến cho Tần Thiên không dám lơ là.

Mà hắn lại không tiện đi theo bên cạnh Tô Tô mọi lúc.
Cho nên Tần Thiên bảo Lôi Báo sắp xếp nữ đặc nhiệm này.
Vừa nhìn Tần Thiên đã biết Lâm Tước rất đáng tin.

Để cô ấy đi theo bảo vệ bên cạnh Tô Tô hắn rất yên tâm.
Thấy Lâm Tước lái xe đưa Tô Tô và Liễu Thanh rời đi, ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng.

Phan Long!
Nhà họ Phan tỉnh thành, Phan Long!
Tần Thiên không biết tại sao Tô Tô lại không hề có ấn tượng với cái tên này, hoặc là sau khi mất đi trí nhớ cô đã quên một vài chuyện.
Nhưng mà, Tần Thiên tuyệt đối sẽ không quên!
Hai chữ này, luôn giống như hai cây gai độc đâm sâu trong tim hắn.
Năm năm trước, trong tòa nhà của viện dưỡng lão, cái tên định c**ng bức Tô Tô khiến cho cô nhảy lầu và bị liệt năm năm!
Chính là Phan Long!
Tô Tô và Tiết Nhân có một vài ngọn nguồn, Tiết Nhân cưới Phan Mỹ Nhi mà Phan Long lại là anh hai của Phan Mỹ Nhi.
Nói ra, Phan Long cũng chính là anh vợ của Tiết Nhân.
Cho nên Tần Thiên không thể hiểu được, Phan Long và Tô Tô có giao thiệp như thế nào.
Lẽ não, năm năm trước ở viện dưỡng lão, Tô Tô gặp Phan Long chỉ là tình cờ?
Là Tô Bắc Sơn biết thân phận của Phan Long, nên mong muốn dâng cháu gái xinh đẹp nhất của mình đến cửa?
Cho dù thế nào, thì có những chuyện cũng đến lúc phải tính toán rõ ràng.
Tất cả những thông tin liên quan đến nhà họ Phan của Liễu Thanh rất có hạn và cũng quá chính thức.
Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Lôi Báo: “Nhóm Rồng có người ở tỉnh thành không? Anh có thể liên lạc được không.”
Câu trả lời của Lôi Báo ngắn gọn và rõ ràng “Có.

Có thể.”
“Xin tiên sinh ra lệnh.”
Đối với tất cả mệnh lệnh của Tần Thiên bây giờ, Lôi Báo đều sẽ lựa chọn chấp hành vô điều kiện.
Sau chuyện của Tiết Nhân, thực ra Lôi Báo đã bí mật gọi điện cho tổng thủ lĩnh của họ là Long Vương Nhiếp Thanh Long, hỏi Tần Thiên rốt cuộc có thân phận gì?
Hàm ý, có chút nghi ngờ về hành vi của Tần Thiên.
Một câu nói của Nhiếp Thanh Long đã khiến Lôi Báo im miệng.
“Tiểu Tặc, có thể làm việc cho ngài ấy thì cậu nên âm thầm vui mừng đi.”

“Đó là vương của tôi.”
Vương của Long Vương!
Nên là thân phận gì? Lôi Báo cũng không dám nghĩ.
“Lập tức điều tra nhà họ Phan.

Nếu họ có bất cứ hành động gì thì thông báo liền cho tôi.”
“Nhưng phải nhớ, không được rút dây động rừng.”
“Rõ!”
Cúp máy, Tần Thiên châm một điếu thuốc, vẻ mặt u ám.
Bắt đầu từ bây giờ, Phan Long, người lãnh đạo đế chế kinh doanh tương lai của nhà họ Phan này đã bước vào thời gian đếm ngược cái chết.
Mà hắn biết, món quà lớn đầu tiên hắn tặng cho nhà họ Phan đã ở trên cao tốc chạy về tỉnh thành.
“Tần Thiên, tên khốn kiếp này!”
“Phan Mỹ Nhi tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!”
“Đợi tôi về đến tỉnh thành điều động cứu viện, nhất định sẽ xé hắn thành trăm mảnh!”
Bên trong chiếc Rolls-Royce, khuôn mặt Phan Mỹ Nhi hung dữ, la hét ầm ĩ.
Tiêu Nghĩa thở ra, ủ rũ nói: “Sơ ý rồi!”
“Tôi không nên nhắm vào lòng bàn tay hắn, tôi nên tránh mới phải.”
“Thật là sơ ý.

Không ngờ Tần Thiên này lại đáng sợ như vậy!”
“Tiểu thư, xem ra cao thủ bình thường không thể đối phó được hắn.”
Phan Mỹ Nhi trầm giọng nói: “Tôi biết.”
“Chuyện còn lại giao cho tôi.

Tiêu lão, sau khi trở về tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho ông, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cũng được….” Có vẻ như Tiêu Nghĩa đã tiêu hóa nội lực của Tần Thiên, thần khí trông vẻ tốt hơn nhiều so với lúc vừa rời đi.
Nhưng còn chưa nói xong một câu, đột nhiên ông ta mở to mắt sợ hãi.
Trong nháy mắt, đau đớn khiến cho khuôn mặt già nua của ông ta méo mó vô cùng, trông rất hung dữ và đáng sợ.

“Tiêu lão, ông sao thế?” Phan Mỹ Nhi giật mình.
Tiêu Nghĩa nghiến chặt răng, cuối cùng không nhịn được ông ta la lớn: “Tần Thiên hại tôi!”
“Đại tiểu thư, hãy trả thù cho tôi!”
Sau đó, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, nhuộm đỏ toàn bộ kính xe.
Phan Mỹ Nhi sợ hãi tránh sang một bên, trơ mắt nhìn cơ thể của Tiêu Nghĩa đang dần co rút lại giống như bong bóng xì hơi.
Ông ta trợn mắt nhìn lên nóc xe, dường như cho đến chết cũng không dám tin mình lại chết như thế này.
“A!”
“Mau dừng xe!”
Phan Mỹ Nhi sực tỉnh, hét lên một cách hoảng hốt.
Chiếc xe dừng lại bên đường, cô ta vội mở cửa xe ra, dùng chân đẩy thi thể của Tiêu Nghĩa vào trong rãnh sâu bên đường.
“Đi nhanh!”
“Mau về nhà!”
“Không được dừng lại phút chốc nào!”
Khoảnh khắc này, sự tôn vinh và cao quý mà cô ta luôn giả vờ không còn sót lại chút gì nữa.
Giống như một người đàn bà hung hãn bị sợ hãi cực điểm.
Những ngày sau đó, lại trở nên bình yên lạ thường.
Ba ngày sau, thi thể của Ngô Phi và Tô Nam cùng chiếc xe cuối cùng đã được tìm thấy.
Trong sự đau buồn, Ngô Thiên Hùng đành phải đón đứa con riêng sắp xếp đi học ở nước ngoài trở về, tiếp tục đào tạo người nối nghiệp.
Mà mọi người trong nhà họ Tô, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra đều sợ bị Tần Thiên trả thù.
Bởi vì bọn họ cũng là người tham gia vào chuyện Tiết Nhân.
Cuối cùng, rút kinh nghiệm xương máu bọn họ chuyển nhà ngay trong đêm, lái xe rời khỏi Long Giang chạy về huyện nhỏ quê nhà của họ.
Họ ở lại cũng vô ích.

Bởi vì nhà cửa và cửa hiệu Đông y đều đã thế chấp.
Điều may mắn duy nhất là họ đã lấy được khoản vay hai mươi triệu đầu tiên.

Tiêu tiết kiệm một chút cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại..