Thần Vương Lệnh

Chương 119: 119: Xin Lỗi





“Vợ, còn đau không?”
Tần Thiên không ngờ mình chỉ rời đi một lúc đã xảy ra chuyện như thế này.

Nhìn dấu tay trên mặt Tô Tô, hắn vừa đau lòng vừa tức giận.
“Được rồi!”
Tô Tô cảm thấy bực mình, không vui nói: “Chỉ một cái tát mà thôi, em cũng không dễ hỏng như vậy!”
“Anh có võ thuật, thì suy nghĩ cho kỹ làm thế nào đón nhận sự trả thù của nhà họ Phan đi.”
“Em phải đi tìm Liễu Thanh, bàn bạc chuyện của kênh phân phối.”
Tần Thiên do dự một chút, cẩn thận nói: “Vợ, em không có ấn tượng gì với nhà họ Phan này ư?”
Tô Tô sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Em có ấn tượng gì?”
“Đúng rồi.

Ngày đó ở nhà hàng Tây, đột nhiên nhìn thấy phát video cầu hôn của Tiết Nhân.

Hóa ra cô gái đó chính là Phan Mỹ Nhi này à.”
Nói đến đây, cô bỗng nhìn Tần Thiên một cách kỳ lạ.
Tần Thiên bị nhìn như vậy có hơi sợ hãi, hắn lúng túng nói: “Sao thế, bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi sao?”
Tô Tô nghiến răng nói: “Họ Tần, anh thành thật khai báo đi!”
“Có phải anh đã giở trò ở nhà hàng Tây ngày hôm đó không?”
Tần Thiên: “Cái đó, đột nhiên anh nhớ ra vấn đề bảo mật của công ty rất nghiêm trọng!”
“Vợ, chuyện này em giao cho anh nhé!”
“Bây giờ anh sẽ đi thu xếp!”
Vừa nói hắn vừa chuồn ra khỏi văn phòng.
Nghĩ đến người đàn ông này đã vì mình, lại giở trò quỷ ở nhà hàng Tây, Tô Tô thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhưng nghĩ đến tấm lòng hắn dành cho mình, lại cảm thấy ấm áp.
Lại nghĩ đến đêm hôm qua, vốn mình chỉ sợ muốn tìm kiếm một chút an ủi.


Không ngờ, lại ngủ trong lòng hắn đến khi trời sáng, bỗng nhiên cô cảm thấy khuôn mặt và cơ thể đều nóng lên.
Cô biết đi tìm Liễu Thanh với dáng vẻ này rất không thích hợp.

Để ổn định tinh thần, đành phải ngồi xuống pha một ly cà phê.
Tần Thiên đã đến văn phòng của Liễu Thanh.
Liễu Thanh cười lạnh lùng nói: “Vừa rồi tại sao anh ngăn tôi lại, không cho tôi nói chuyện của nhà họ Phan?”
Tần Thiên cân nhắc một chút, nói: “Có những chuyện, tôi không muốn để cho Tô Tô biết.

Bây giờ, cô đã nghe ngóng được gì có thể nói với tôi.”
Liễu Thanh lạnh lùng cười nói: “Một tổng giám đốc như tôi, chỉ có trách nhiệm với chủ tịch.

Anh tính là gì?”
“Tần Thiên, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không có chức vụ gì ở công ty nhỉ?”
“Tại sao tôi phải nghe anh?”
“Chẳng lẽ dựa vào nắm đấm cứng của anh?”
Liễu Thanh vẫn có chút khinh thường Tần Thiên.

Bởi vì cô ta cảm thấy, Tần Thiên chỉ là một võ sĩ lỗ m ãng.
Loại người này có thể hòa hợp tốt ở một nơi nhỏ.

Nhưng, Liễu Thanh là người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn.
Cô ta biết, muốn tham gia vào thế giới rộng lớn phải dựa vào đầu óc, tài nguyên và mối quan hệ chứ không phải nắm đấm.
Cô ta cảm thấy, Tần Thiên không xứng với Tô Tô.
Ánh mắt Tần Thiên rét lạnh, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi cô, tốt nhất cô nên thành thật trả lời.


Đừng giở trò cáu kỉnh và nhỏ nhen với tôi.”
“Tin tưởng tôi, điều này tốt cho cô.”
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, bỗng nhiên Liễu Thanh run rẩy.
Một giây trước, mặc dù Tần Thiên nhìn như hung ác nhưng vẫn là kiểu hung bạo của võ sĩ.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt hắn sâu thẳm giống như một hố sâu không đáy, toát lên vẻ độc đoán vô song như có thể nuốt chửng tất cả!
Liễu Thanh kiêu ngạo, thậm chí trong một tích tắc có loại ảo giác không nhịn được muốn quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu cầu xin ban ơn.
Điều này làm sao có thể?
Ánh mắt Tần Thiên thoáng qua rồi khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.
Nhưng, sau lưng Liễu Thanh đã toát một lớp mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc này, nhờ vào trực giác của mình mà cô ta đã làm một quyết định chính xác nhất đời này.
Cô ta cung kính cúi đầu xin lỗi Tần Thiên.
“Xin lỗi Tần tiên sinh.”
“Mặc dù ngài không giữ chức ở công ty, nhưng ngài là chồng của chủ tịch.

Công ty này chính là tài sản chung của hai người.”
“Tôi xin lỗi ngài vì sự thiếu hiểu biết và vô lễ của tôi trước đây.

Hi vọng ngài có thể tha thứ.”
Trong mắt Tần Thiên lóe lên vẻ khen ngợi, có thể làm được như vậy tương lai Liễu Thanh còn có thể tăng lên một bậc.
“Bây giờ có thể nói rồi.”
“Vâng!”
Liễu Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng nói: “Nhà họ Phan, chủ nhà là Phan Hữu Chí.

Lúc nhỏ gia cảnh nghèo khó, thời trẻ lưu lạc ở nước ngoài, sau đó đã tích lũy được hũ vàng đầu tiên nhờ bán lại thiết bị y tế từ trong nước ra nước ngoài.”
“Nghe nói, ông ta cũng có chút quan hệ với Hồng Môn ở nước ngoài.


Nhưng phải chờ kiểm chứng.”
“Sau khi trở nên giàu có Phan Hữu Chí quay trở về tỉnh thành, tận dụng tiền vốn trong tay và đầu óc nhạy bén, trước là mở một khách sạn.

Khách sạn siêu năm sao duy nhất của tỉnh thành hiện này là của ông ta.

Tên là ‘Khách sạn Kiệt Long’.”
“Kiệt Long, cũng là tên của hai con trai ông ta.”
“Con trai lớn của ông ta tên Phan Kiệt, trẻ tuổi thành đạt, được Phan Hữu Chí cố ý đào tạo, theo chính trị.

Hiện nay làm cấp ủy ban tỉnh ở tỉnh khác.”
“Có thể nói là trẻ tuổi tương lai tươi sáng.”
“Con trai thứ hai, tên Phan Long...”
Nghe thấy cái tên này, mí mắt Tần Thiên giật mạnh.
“Có vấn đề sao?” Liễu Thanh lập tức phát hiện sự khác thường của hắn.
“Không có, cô nói tiếp đi.” Vẻ mặt Tần Thiên hơi lạnh.
Liễu Thanh nuốt nước bọt, nói tiếp: “Phan Long này cũng rất giỏi, xem như là kế thừa đầu óc kinh doanh của Phan Hữu Chí.”
“Bây giờ đã thay thế Phan Hữu Chí thu xếp rất nhiều chuyện, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai sẽ là người nối nghiệp đế chế kinh doanh của nhà họ Phan.”
“Tôi biết Phan Hữu Chí có một cô con gái nhỏ, bình thường không lộ mặt trước công chúng.

Bây giờ xem ra, chính là Phan Mỹ Nhi bị ngài túm cổ tát vào mặt đây.”
“Chính bởi vì Phan Mỹ Nhi tàn tật, cho nên Phan Hữu Chí kể cả hai con trai, Phan Kiệt Phan Long đều rất bảo vệ Phan Mỹ Nhi.”
“Cho nên tiên sinh, Phan Mỹ Nhi không dọa anh đâu.

Tiếp theo anh nhất định phải cẩn thận sự trả thù của nhà họ Phan.”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Còn không?”
Liễu Thanh suy nghĩ một chút và nói: “Phan Hữu Chí còn có một người con trai, nhưng không phải con ruột, là con của bạn nhận nuôi.

Tên Phan Hổ.”
“Phan Hổ này xếp thứ tư ở nhà họ Phan, cũng rất giỏi.”

“Theo như tôi biết, anh ta thay nhà họ Phan quản lý một thế lực ngầm tương đối đáng sợ ở tỉnh thành và một vài thành phố xung quanh.”
“Rất nhiều ngành kinh doanh giải trí của nhà họ Phan đều do Phan Hổ quản lý.”
“Nếu như không có gì bất ngờ thì sau khi Phan Mỹ Nhi trở về, người đầu tiên của nhà họ Phan đến trả thù có lẽ sẽ là Phan Hổ.”
“Nghe nói thủ đoạn của người này rất độc ác, thuộc kiểu giết người không chớp mắt.”
Nói đến điều này, cô ta vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tần Thiên theo bản năng.
Nhưng Tần Thiên cũng không để ý.

Hắn lạnh lùng cười nói: “Làm sao cô biết được những điều này?”
Liễu Thanh nói đúng sự thực: “Trước đây nhà họ Phan có một dự án muốn đầu tư, Phan Hữu Chí cử người tìm đến tư bản Thiên Phú.”
“Công ty giao nhiệm vụ cho tôi.

Tôi làm theo thông lệ, tiến hành thẩm định họ.”
“Về sau phát hiện việc kinh doanh của nhà họ Phan rất phức tạp, mà rất nhiều chỗ mờ ám cho nên tôi không đồng ý dự án này.”
“Tiên sinh, nếu cần tôi có thể đưa ra yêu cầu với công ty.”
“Tôi nghĩ Phan Hữu Chí vẫn sẽ nể mặt Thiên Phú một chút.”
“Không cần đâu.” Tần Thiên trực tiếp từ chối, nói: “Liễu Thanh, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, đỡ cho tôi rất nhiều phiền phức.”
“Nhưng tôi hi vọng, cô đừng để cho Tô Tô biết cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý.

Cô cứ giúp đỡ Tô Tô, làm tốt chuyện công ty là được.”
“Đúng rồi, chuyện kênh phân phối hủy hợp đồng có cần tôi ra mặt không?”
Liễu Thanh sững sờ, vội nói: “Không cần.

Thực ra tôi định...”
“Không cần nói cho tôi biết kế hoạch của cô.

Tôi chỉ nhìn vào kết quả.”
“Đến khi cô không thể xử lý được thì hẵng đến nói với tôi.”
Nói xong, Tần Thiên lập tức rời khỏi văn phòng..