Thần Vương Lệnh

Chương 116: 116: Thực Ra Tôi Từng Yêu Anh





Tiết Kiến ngồi dưới đất, hoàn toàn chết lặng.
Ông ta biết Phan Mỹ Nhi rất ghê gớm, nhưng không ngờ cô ta lại đáng sợ đến vậy.

Đã biết tất cả về ông ta rõ như lòng bàn tay.
Phan Mỹ Nhi thở dài, dịu dàng nói: “A Nhân chết rồi, mối thù này nhất định tôi sẽ báo.”
“Không phải anh ta thích người phụ nữ kia sao? Vậy thì tôi sẽ đưa người phụ nữ đó đến địa ngục cho anh ta, làm vợ chồng với anh ta.”
“Kẻ giết người Tần Thiên, sẽ xử tử bằng cách lăng trì.”
“Còn đứa con riêng của ông…”
“Ông yên tâm.”
“Tôi sẽ đón nó về và nuôi nấng nó trưởng thành.

Tôi sẽ nói với bên ngoài nó là con trai của tôi.”
“Ba chồng, bây giờ ông có còn tiếc nuối gì nữa không?”
Tiết Kiến nhỏ giọng nói: “Không có.”
Quản gia Tiêu Nghĩa vội cười nói: “Đã không có, vậy thì mời Tiết gia lập lại bản di chúc mới.”
“Nói, sau khi ông chết, tất cả những tài sản đứng tên nhà họ Tiết sẽ do con dâu tiểu thư Phan Mỹ Nhi thừa kế.”
Tiết Kiến nghiến răng, lập lại di chúc mới ngay tại chỗ.
Nhà họ Tiết vốn là một gia đình giàu có, những năm này nhờ vào sức mạnh của nhà họ Phan mà đã phát triển nhanh chóng.

Với khối tài sản hàng chục tỷ, cho dù ở tỉnh cũng có thể nổi tiếng.
Bây giờ, tất cả đều thu vào trong túi Phan Mỹ Nhi.
“Con dâu, mong con nể mặt A Nhân mà đối xử tốt với đứa trẻ đó."
“Và mối thù của A Nhân, nhất định phải báo.”
“Ta khấu đầu với con.”

Ông ta nằm sấp dưới đất khấu đầu với Phan Mỹ Nhi, lảo đảo lao ra sân, treo một mảnh vải lên cành cây, sau đó treo cổ mình lên đó.
Con trai lớn của ông ta đã chết.
Con riêng cũng rơi vào trong tay Phan Mỹ Nhi.
Để báo thù cho con trai lớn, để bảo vệ đứa con riêng là huyết mạch cuối cùng này, ông ta chỉ có thể dùng cách này để kết liễu mình.
Ông ta biết, chỉ có ông ta chết thì Phan Mỹ Nhi mới có thể yên tâm.
Tận mắt nhìn thấy Tiết Kiến giãy giụa trong không trung, cuối cùng Phan Mỹ Nhi cũng không lay động.

Cả quá trình, vẻ mặt cô ta đều không hề dao động.
Thậm chí còn có chút k1ch thích nơi đáy mắt.
Cô ta rất hưởng thụ cảm giác nắm mạng sống người khác trong tay.
Chỉ có khoảnh khắc này, cô ta mới cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc chứ không phải là kẻ tàn tật đi lại khó khăn.
Cô ta đơn giản ra lệnh: “Lập tức soạn một bản tuyên bố, sáng ngày mai gửi đi.

Nói cha con nhà họ Tiết lần lượt qua đời bởi vì bạo bệnh đột ngột.”
“Nhà họ Tiết rút lui hoàn toàn khỏi thị trường Long Giang, công việc ở tỉnh và những nơi khác sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Đồng thời, sắp xếp người tiếp quản tập đoàn Kiến Nhân trong thời gian ngắn nhất.”
“Rõ.

Tôi lập tức xử lý.” Lão quản gia cúi đầu nhận lời.
“Đợi một chút…” Trong đôi mắt Phan Mỹ Nhi hiện lên nụ cười độc ác.
“Không phải Tần Thiên rất quan tâm đ ến vợ hắn sao? Vậy thì chúng ta bắt đầu ra tay từ vợ hắn.”
“Đi điều tra nội tình của người phụ nữ này một chút.

Trưa mai, tôi muốn đi gặp cô ta.”
“Tôi hi vọng, đến lúc đó tôi có thể có đủ lợi thế để cô ta quỳ xuống cầu xin tôi.”

Tiêu Nghĩa vội nói: “Tôi hiểu.”
“Tô Tô có một công ty mới thành lập không lâu, tôi sẽ đi bóp chặt mối quan hệ của bọn họ.

Đến lúc đó, cô ta sẽ tự nhiên quỳ xuống cầu xin tiểu thư.”
Phan Mỹ Nhi hài lòng nói: “Phụ nữ càng xinh đẹp, tôi càng muốn chơi đùa.”
……
Ngày hôm sau.
Tô Tô đang ăn bữa sáng thì nhìn thấy tin tức trên tivi.
Tập đoàn Kiến Nhân vừa phô trương trở về Long Giang, cha con nhà họ Tiết lại lần lượt qua đời vì bạo bệnh.

Tập đoàn Kiến Nhân rút hoàn toàn khỏi Long Giang.
Cô quả thực choáng váng.
Dương Ngọc Lan cũng cảm thấy có hơi khó tin: “Mấy hôm trước gặp Tiết công tử còn đang bình thường, sao lại xảy ra chuyện nhanh như vậy chứ?”
“Cha con cùng lúc mắc bệnh, chắc là bệnh di truyền của gia đình nhỉ.

Ôi, thật là đáng tiếc.”
Tô Tô không nhịn được liếc nhìn Tần Thiên, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải là anh giở trò đấy chứ?”
Tần Thiên cúi đầu ăn canh, nói: “Vợ em nói cái gì?”
“Ồ, cha con nhà họ Tiết à.

Đây gọi là gì, ác giả ác báo, trời có mắt đấy.”
“Món canh này mẹ nấu ngon thật, vợ em có cần không, anh đi múc thêm cho em một bát?”
Tô Tô trực tiếp trợn trắng mắt.

“Em ăn no rồi, phải tranh thủ thời gian đến công ty.”
“Hôm nay có một lô thiết bị sắp đến.” Tô Tô đẩy bát ra, đứng dậy.
Điện thoại của Tần Thiên vang lên, là Ngô Phi gọi đến.

Hắn biết tên này muốn làm gì.
Tập đoàn Kiến Nhân rút khỏi Long Giang, để trống thị trường rất lớn.

Mà trước đây mình đã đồng ý với họ, để họ làm trùm bất động sản của Long Giang.
Hắn không nghe máy.
Bởi vì lúc trước hắn đã dặn dò Ngô Phi phải để mắt đến Tiết Nhân, nhưng Ngô Phi đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.
Trong trường hợp đó, chỉ cần hắn đến muộn thêm vài phút thì Tô Tô đã không giữ được sự trong trắng.
Tần Thiên quả thực khó mà tưởng tượng được, nếu thật sự xảy ra chuyện như thế thì hắn sẽ tức giận đến mức nào.
“Vợ, anh tiễn em!”
Thấy Tô Tô đã ra khỏi cửa, hắn vội vàng đuổi theo.
Ngô Phi không gọi điện thoại được cho Tần Thiên thì biết giờ này mỗi ngày, Tần Thiên đều sẽ tiễn Tô Tô đi làm nên anh ta lái xe đến cửa tòa nhà Tô Ngọc đợi.
“Việc này làm sao có thể!”
“Chúng tôi vừa cầm cố cửa hiệu Đông y và bất động sản thì Tiết công tử chết, đây không phải lừa chúng tôi sao!”
Nhận được tin tức, nhà họ Tô bùng nổ.

Họ lần lượt lên tiếng phê phán Tiết Nhân, đồng thời trách Tô Nam làm việc không đáng tin.
Đêm hôm đó, sau khi Tô Nam lừa Tô Tô đến biệt thự Thiên Nga Trắng cũng không rời đi ngay.
Cô ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tần Thiên điều khiển hàng nghìn người đi cứu Tô Tô từ xa.
Mấy hôm nay, cô ta luôn trong trạng thái bồn chồn.

Chỉ mong Tiết Nhân giết được Tần Thiên, sau đó cô ta có thể mở mày mở mặt.
Nhưng không ngờ, đổi lại là kết quả như thế này.
Nhất thời, cô ta tức đến mức suýt hộc máu.
Lao ra khỏi cửa, lái xe chạy đến tòa nhà Tô Ngọc.

Cô ta không biết mình có thể làm được gì, nhưng lại biết là Tô Tô đã hại chết Tiết Nhân.

Cô ta muốn báo thù, tìm đến Tô Tô và trả thù một cách tàn nhẫn!
Đến cửa tòa nhà Tô Ngọc, lại bất ngờ nhìn thấy Ngô Phi kích động đi tới đi lui ở cửa.
Tô Nam ngây người.

Cô ta nhớ lại, đêm hôm đó ở cổng biệt thự Thiên Nga Trắng, Ngô Phi cũng ở trong số đó.
Nhất định là Ngô Phi mật báo cho Tần Thiên!
Không ngờ chồng trước lại nương nhờ kẻ thù của mình, đâm sau lưng mình nhanh như vậy.
Đột nhiên cô ta biết được thủ phạm khiến mình suy đồi đến nước này là ai.
Là Ngô Phi!
Nếu không phải vào thời điểm quan trọng Ngô Phi ly hôn với cô ta, thì làm sao cô ta sẽ thành ra thế này.
Bây giờ thì hay rồi, cha con nhà họ Ngô các người đá tôi đi, chớp mắt đã ôm đùi Tần Thiên và Tô Tô, lên như diều gặp gió.
Trên đời này, sao lại có chuyện tốt như vậy được?
Cô ta lái xe đến, nói với Ngô Phi: “Anh đến tìm Tần Thiên phải không? Tôi biết tất cả chân tướng đằng sau, và âm mưu nhà họ Tiết để lại.”
“Đi theo tôi, tôi sẽ nói tất cả với anh.”
“Đến lúc ấy, anh có thể tranh công với Tần Thiên.”
“Thật?” Ngô Phi động lòng, vì thế đã lên xe Tô Nam.
Lúc trước bởi vì anh ta mà suýt nữa Tô Tô đã bị c**ng hi3p, Ngô Phi cũng cảm thấy áy náy nên muốn lập công chuộc tội.
Tô Nam lái xe ra ngoài thành phố: “Ngô Phi, nói thực, nhiều năm như vậy anh có từng yêu tôi không?”
Ngô Phi không kiên nhẫn nói: “Cũng đã lúc nào rồi, còn nói cái này làm gì.”
“Tô Nam, sao cô chạy ra ngoài thành phố? Rốt cuộc cô biết cái gì, mau nói cho tôi biết, anh Thiên đang đợi đấy!”
Tô Nam đỏ bừng mắt nhìn Ngô Phi, cười nói: “Thực ra, tôi từng yêu anh.”
Ngô Phi khó chịu nói: “Bây giờ tôi không muốn nói với cô về cái này.”
“Vậy chúng ta xuống dưới nói đi.”
Tô Nam đưa tay khóa xe lại, đạp ga lao về phía dòng sông cuồn cuộn phía xa.
Nơi này, cũng từng là nơi mà Ngô Phi đã ra lệnh cho người xông vào phòng tân hôn đánh gãy tay chân Tần Thiên ngay trong đêm tân hôn, và ném hắn xuống sông..