Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 95: Tính kế lẫn nhau




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đây chính là tâm kế của hoàng hậu, tật xấu dài dòng của quốc chủ bà đã rất quen thuộc, bà chính là cố ý lặp lại dài dòng, khiến cho tất cả mọi người mất đi kiên nhẫn, bao gồm Lăng Kỳ Tuyết.

Bây giờ bà nhìn thấy hiệu quả, quả nhiên Lăng Kỳ Tuyết không kịp đợi đi đến giành Nguyện Vọng Quả, khóe môi nở nụ cười đã thực hiện được.

Lăng Kỳ Tuyết lại dám phế nàng nhi tử duy nhất, thù này, cho dù quốc chủ không dám so đo, bà cũng phải trả, đến chết mới ngừng!

Lúc ban đầu quốc chủ không để cho bà lấy ra gì nữa, hôm nay cho dù liều mạng, bà cũng muốn Lăng Kỳ Tuyết nợ máu phải trả bằng máu!

Bà một lòng muốn đưa Lăng Kỳ Tuyết vào chỗ chết, nhưng hoàn toàn quên, nếu không phải là hai mẫu tử bà dồn ép không tha, lần lượt tính toán, phạm vào ranh giới cuối cùng của Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết cũng sẽ không hạ độc thủ như vậy.

Lại nói Lăng Kỳ Tuyết đưa tay phải đi giành lấy khay chứa Nguyện Vọng Quả, sắp tiếp xúc được khay rồi, chợt sực nhớ ra gì đó, ngay lập tức rụt tay trở về.

Nàng nghĩ: Lúc trước hoàng hậu này thà mạo hiểm trở mặt với quốc chủ, cũng muốn ở trong hoàng cung đuổi giết nàng, hôm nay làm sao có thể dễ dàng đưa Nguyện Vọng Quả cho nàng.

Thần thức dò xét Nguyện Vọng Quả, không có vấn đề.

Nhưng trực giác của nàng sẽ không sai, ngay cả bản thân hoàng hậu đã là một vấn đề.

Lăng Kỳ Tuyết đưa tay dò xét về khay lần nữa, lần này, trong tay của nàng nhiều hơn một nắm độc phấn.

Không phải nàng cũng muốn tìm một cơ hội cho hoàng hậu một bài học sao?

Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ há không phải rất đáng tiếc.

Hoàng hậu thấy Lăng Kỳ Tuyết rụt tay về lại, lại đưa ra, tim đập rộn lên, chỉ cần Lăng Kỳ Tuyết tiếp được khay, độc bà mới len lén bôi ở trên khay vừa rồi có thể dính lên trên tay của nàng.

Đây là một loại độc dược mãn tính bà xin được từ đại trưởng lão của Thanh Đan Tông ở Thanh Thành, kẻ trúng độc vừa mới bắt đầu không có cảm giác, chờ cảm nhận được trúng độc thì độc tính đã lan ra toàn thân, đại la thần tiên tái thế cũng không thể cứu chữa.

Hoàng hậu hả hê đưa khay giao cho Lăng Kỳ Tuyết, giả mù sa mưa nói: "Chúc mừng, chỉ là, Bổn cung vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận lấy được danh tiếng mà không có mạng hưởng dụng!"

"Như nhau!" Lăng Kỳ Tuyết xem thường trực tiếp từ trong khay lấy Nguyện Vọng Quả ra, cũng không chạm vào khay này.

Đừng tưởng rằng hoàng hậu tính toán nàng đoán không ra, dùng độc, Lăng Kỳ Tuyết nàng dám nói thứ hai sẽ không ai dám nói thứ nhất!

Trong nháy mắt cầm Nguyện Vọng Quả lên, Lăng Kỳ Tuyết cũng thuận tiện vẩy một nắm độc dược vô sắc vô vị lên trên mu bàn tay của hoàng hậu.

Hoàng hậu cảm thấy trên mu bàn tay như bị thứ gì đó phủ lên, có chút ngứa ngáy, nhưng rất nhanh cảm giác này đã biến mất, cũng không để ý, một lòng đắm chìm trong vui vẻ toàn thân Lăng Kỳ Tuyết sẽ rất nhanh hư thối mà chết, nở nụ cười hả hê, không che giấu sảng khoái báo thù chút nào.

Đợi khi bà cảm thấy được mu bàn tay của bà bắt đầu nhiều thêm mụn nước phồng màu đỏ thì đã tỉnh dậy vào ngày hôm vào.

Lúc này Lăng Kỳ Tuyết đã sớm trở lại biệt viện nhỏ trong Thiên Hoa Cung, đang rất chăm chú luyện chế Nguyên Dược. 

Nguyên Đan chính là dược liệu lần trước tìm thấy trong các dược liệu ở bảo khố Lăng gia thuận tiện lấy ra ngoài, quá trình luyện chế vô cùng phức tạp, Lăng Kỳ Tuyết không dám sơ sài, liên tục dặn dò Đông Phương Linh Thiên không cho quấy rầy, mới đi vào bên trong phòng, lấy lò luyện đan lấy được ở trong Ma Vân rừng rậm, bắt đầu luyện đan.

Toàn bộ lò đan dược này luyện chế hai ngày, Lăng Kỳ Tuyết từ trong phòng đi ra, mặc dù hai ngày không nghỉ ngơi, nhưng luyện đan cũng có thể tăng tinh thần lực lên, bây giờ tinh thần của nàng vô cùng tốt, hai con ngươi đen nhánh như quả nho như nước rửa qua, trong suốt sáng ngời, tỏa ra sáng láng rực rỡ.

Đông Phương Linh Thiên vẫn canh giữ ở cửa phòng thấy thế, biết Lăng Kỳ Tuyết đã thành công.

"Chúc mừng chúc mừng!" Vui sướng của Đông Phương Linh Thiên phát từ nội tâm.

Nguyên Đan của Lăng Kỳ Tuyết thành thành, tỷ lệ thành công xông thẳng vào Nguyên Vương trở nên lớn rất nhiều, cấp bậc của nàng đề cao, hắn mới yên tâm một chút.

"Cám ơn!" Lăng Kỳ Tuyết thích nhất chính là ôn tuyền ở biệt viện nhỏ này. Mỗi lần bế quan ra ngoài hoặc là luyện đan ra ngoài, ngâm một cái, sảng khoái tinh thần.

Kể từ khi Lăng Kỳ Tuyết vào ở, ôn tuyền đã bị Đông Phương Linh Thiên phân thành cấm địa, trừ Lăng Kỳ Tuyết và hắn, không cho bất kì kẻ nào tiến vào.

. . . . . .

Lúc này, mụn nước phồng màu đỏ trên mu bàn tay của hoàng hậu đã lan ra đến cánh tay, hai cánh tay sưng đỏ thối rữa, thật sự rất dọa người.

Vì không muốn quốc chủ phát hiện, sợ hù dọa ông, về sau sẽ sinh lòng chán ghét, hoàng hậu lấy cớ về ở nương gia Bùi gia.

Phụ thân của bà Bùi Văn Thanh mời đến rất nhiều luyện đan sư chẩn bệnh cho bà, bọn họ đều nhìn ra trúng độc, tuy nhiên cũng bó tay hết cách với mụn nước này.

Trên dưới trong Bùi gia bao phủ một mảng mây đen.

Bùi Văn Thanh không chỉ một lần hỏi thăm hoàng hậu, trước khi mụn nước này xuất hiện, bà đã tiếp xúc qua người nào.

Hoàng hậu nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc bà tiếp xúc với ai, cung nữ thái giám phục vụ trong cung đều là người của mình, nhiều năm như vậy cũng không gặp chuyện không may, không thể nào có một người lúc đó phản bội bà.

Lại suy nghĩ cẩn thận, Đông Phương Linh Thiên cứu Lăng Kỳ Tuyết thì từng hạ sát lệnh, chẳng lẽ là Đông Phương Linh Thiên giở trò quỷ.

Nhưng bà chưa từng tiếp xúc với Đông Phương Linh Thiên!

Hoàng hậu và người của Bùi gia trăm mối vẫn không có cách giải, rốt cuộc khi nào thì bị người hạ độc.

Cuối cùng, vẫn là cung nữ một mực bên cạnh hoàng hậu nhảy dựng lên: "A! Nô tỳ nhớ ra rồi, ở trong điện Diệu Quang, hoàng hậu nương nương đã từng tiếp xúc gần với Lăng Kỳ Tuyết, người nói có phải chính lúc đó tiện nhân không biết tốt xấu Lăng Kỳ Tuyết xuống tay với người hay không!"

Mọi người trên dưới Bùi gia nhìn nhau, nếu như thế, vậy thì khó xử rồi!

Không nói đến Bùi gia bà Lăng gia nước sôi lửa bỏng, với tính tình ác độc của Lăng Kỳ Tuyết, hoàng hậu cũng không cứu được!

Chết không đáng sợ, giết người cũng không đáng sợ, mà lập tức sẽ trôi qua.

Đáng sợ chính là một nữ nhân yêu cái đẹp, trơ mắt nhìn da của mình mỗi một ngày thối rữa, dấu hiệu sinh mạng từng chút biến mất, nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể chờ chết.

Nếu lòng dạ ác độc một chút sẽ dùng một sợi dây thừng treo ngược kết thúc mình, lại cứ là hoàng hậu một người không bỏ được cái chết.

Sau khi bà mất hậu vị sẽ đổi chủ, nhi tử của bà sẽ không có ai chăm sóc, nương gia của bà cũng sẽ bị chèn ép, bà vẫn chưa muốn chết!

Lăng Kỳ Tuyết sẽ cho bà thuốc giải sao? Hoàng hậu gần như dám khẳng định đáp án dĩ nhiên là không.

Mấy lần đuổi giết và chạy trối chết, thù hận giữa bà và Lăng Kỳ Tuyết không chết không thôi, ai cũng hận người kia không chết.

Nhưng ôm không phẩy không một hi vọng, hoàng hậu vẫn sai người tìm được biệt viện nhỏ của Thiên Hoa Cung, hi vọng Lăng Kỳ Tuyết có thể nể mặt.

Lăng Kỳ Tuyết mới không ngu ngốc đồng ý, trực tiếp giả ngây giả dại nói: "Chuyện hoàng hậu nhà ngươi trúng độc thì liên quan gì đến ta, ta còn chưa nói hoàng hậu nhà ngươi động tay động chân trên Nguyện Vọng Quả của ta đấy!"

Người đến không chiếm được tốt, chán nản trở về chịu phạt.

Lăng Kỳ Tuyết bế quan lần nữa, chờ lúc nàng đi ra, quả nhiên hoàng hậu Nam Lăng quốc đã đổi chủ.

Nghe nói lúc chết thê thảm khác thường, da toàn thân thối rữa chảy mủ mà chết, như là một ác quỷ.

Lần bế quan này, nàng thuận lợi tu luyện đến Nguyên Tướng đỉnh phong, vốn còn muốn lên thẳng đến Nguyên Vương, nhưng sau mấy lần thử nghiệm, cảm thấy bị cản ở bình cảnh, không muốn lãng phí một viên Nguyên Đan, ngay lập tức bỏ qua. . . . . .