Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 147: Vô sỉ không giới hạn




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thiên Hương Lâu làm ăn khá tốt cho dù là đến khi nào, đều là ngồi đầy chỗ, đừng nói gian phòng, có thể tìm được chỗ ngồi cũng đã không tệ rồi.

Đoán chừng bát đại trưởng lão cũng đã không đặt được gian phòng, nên ngồi hết ở trên lối đi rồi.

Hiển nhiên tám lão tổ không nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết bọn họ tiến vào, đại trưởng lão tức giận nhỏ giọng nói thầm: "Lăng Kỳ Tuyết này chính là một nghiệp chướng, theo ý ta, tìm một cơ hội tóm nàng rồi nhốt vào trong đại lao, ngược đãi nàng mười ngày nửa tháng, ngược nàng đến cả người đều tàn, đến lúc đó còn không cho chúng ta đan dược thì cứ tiếp tục ngược!"

Nơi này là đại sảnh Thiên Hương Lâu, xung quanh cũng ngồi đầy người.

Tám lão giả này cũng không ngu như vậy, lại ở trước mặt mọi người đàm luận chuyện Lăng Kỳ Tuyết, quanh người bọn họ bố trí một tầng kết giới, thực lực Nguyên Tôn trở xuống căn bản là không thể nghe thấy bọn họ nói gì.

Nhưng cấp bậc tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết đã đến Nguyên Tôn sơ kỳ, thực lực của tám trưởng lão này đều là Nguyên Tôn sơ kỳ, tối đa cũng chỉ có thể bố trí kết giới Nguyên Tôn sơ kỳ, nàng chỉ cần hơi động tâm một chút là có thể nghe tháy bọn họ đang nói cái gì.

Đông Phương Linh Thiên đã nghe thấy lời nói của tám lão già kia, lòng đầy lửa giận muốn bộc phát, Lăng Kỳ Tuyết đã kéo hắn lại.

Muốn nháy mắt giết mấy lão già kia rất dễ dàng, chỉ là, nàng muốn nghe một chút bọn họ có thể vô sỉ đến mức nào.

Hiển nhiên so với dự tính hạn cuối của nàng còn thấp hơn!

Nhị trưởng lão nói: "Ta đồng ý với quan điểm của đại trưởng lão, nhưng Lăng Kỳ Tuyết mỗi ngày đều ở tổng bộ Thiên Hoa Cung, chúng ta lại không có cơ hội xuống tay!"

Tam trưởng lão nói: "Chúng ta có thể xuống tay từ người nàng quan tâm, nghe nói nàng có quan hệ không tệ với thiếu đông gia của đại dược phòng Lâm La, nếu không chúng ta tóm lấy Lâm thiếu đông gia, uy hiếp nàng ra ngoài."

Tứ trưởng lão bổ sung: "Cứ như vậy, nhất định kinh động đến cung chủ Thiên Hoa Cung, nếu hắn ra tay, chẳng phải là chúng ta tự tìm đường chết sao."

Lăng Kỳ Tuyết: Coi như ngươi có chút hiểu biết!

Ngũ trưởng lão cũng khuyên: "Ta xem chúng ta vẫn nên suy nghĩ muốn biện pháp dỗ Tuyết nhi trở về thôi, dù sao cũng là Lăng gia có lỗi với nàng trước."

Lục trưởng lão cũng không tình nguyện: "Ngươi có ý gì, trước kia nàng là một phế vật, chúng ta nuôi nàng lớn cũng đã là ban ơn với nàng rồi, nàng có tư cách gì oán hận, trước mắt đã đến lúc nàng báo đáp công ơn nuôi dưỡng vài chục năm của chúng ta rồi, mà ngươi nhìn một chút nàng đã làm như thế nào, ở trong phòng đấu giá còn nói không cho chúng ta cơ hội đấu giá! Ta đồng ý lời của đại trường lão, bắt được nàng sẽ ngược chết nàng!"

Thất trưởng lão phụ họa: "Đúng thế đúng thế, nếu nàng còn không cho chúng ta đan dược, chính là tìm mười nam nhân. . . . . ."

Đông Phương Linh Thiên thật sự nghe không nổi nữa!

Những người này thật sự là trưởng lão của một đại gia tộc sao?

Thấy thế nào cũng đều như là cường đạo da mặt dày, lòng dạ độc ác.

Không, có lẽ cường đạo còn có thể nói một chút đạo nghĩa giang hồ, nhưng những người này, ngay cả một giới hạn cuối cũng không có!

Bởi vì tức giận, hai mắt của Đông Phương Linh Thiên đỏ ngầu, không khí quanh người nhanh chóng ép xuống, đông cứng lại. . . . . .

Lẩm nhẩm khẩu quyết, nguyên lực màu đỏ xoay tròn ở quanh người hắn, rất nhanh tạo thành một vòng xoáy.

Rất nhanh, nước xoáy đã rười khỏi thân thể của hắn, như trận gió lốc cuốn về phía cái bàn của tám vị trưởng lão đang ngồi, phá vỡ kết giới bọn họ thiết kế, đánh phá bọn họ.

Tám vị trưởng lão bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị gió lốc này hút vào trong, không thể tự thoát ra.

Rối rít vận công chống cự, nhưng thực lực Nguyên Tôn sơ kỳ của bọn họ không là gì khi ở trước mặt Đông Phương Linh Thiên.

Đông Phương Linh Thiên động ý nghĩ, gió lốc như là có ý thức, cuốn tám người bay ra ngoài cửa.

Rất nhiều khách đang dùng cơm thấy thế đều trợn mắt ha mồm!

Mạnh!

Quá mạnh mẽ!

Chỉ một mình một chiêu, đã giết bát đại lão tổ Lăng gia trong nháy mắt!

Rất nhiều thực khách ôm lòng xem náo nhiệt đuổi theo, chỉ thấy bát đại lão tổ này bị gió lúc hút vào giữa không trung, không ngừng xoay tròn, xoay tròn. . . . . .

bọn họ nhìn thôi đầu cũng thấy choáng váng, mà nhóm lão tổ vẫn còn bay ở trên trời.

Rốt cuộc, rầm rầm rầm, một trận tiếng vật nặng rơi xuống đất, mặt của tám vị lão tổ rối rít chạm xuống đất.

Dù thế nào đi nữa mặt của bọn họ cũng đầy nếp nhăn, không có gì đáng xem, nơi nào chạm đất trước cũng không sao.

Lúc này Đông Phương Linh Thiên mới kéo tay của Lăng Kỳ Tuyết, thong thả đi ra cửa chính Thiên Hương Lâu, lạnh lùng nói: "Cái gọi là bát đại trưởng lão cũng thường thôi!"

Rất nhiều người đứng ở bên ngoài Thiên Hương Lâu còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy bát đại trưởng lão Lăng gia bay trên trời.

Nghe thấy Đông Phương Linh Thiên nói là đã biết, bát đại trưởng lão này đắc tội với người ta.

Mọi người đều là lão cư dân của Giáo La Thành, tất cả đều cũng hiểu rõ một số chuyện hư hỏng giữa Lăng gia và Lăng Kỳ Tuyết một chút, thấy thế cũng cảm khái: Phong thủy luân chuyển, lão gia hỏa này coi như là hối hận cũng vô ích rồi...!

Bát đại trưởng lão bị gió lốc xoay tròn đến choáng váng cả đầu óc, còn chưa kip phục hồi tinh thần lại, đã nghe thấy lời của Đông Phương Linh Thiên, trong lòng chợt hoảng hốt.

Bọn họ đang tính toán nữ nhân nhà người ta, người ta đã đến rồi, còn có xui xẻo hơn sao?

Chỉ là đại trưởng lão cũng không phục: "Đông Phương cung chủ, ta cũng thấy ngươi là nhân tài anh tuấn nên mới thật tâm nhắc nhở ngươi một câu, Lăng Kỳ Tuyết nữ nhân này không phải là nữ tử tốt, nàng vong ân phụ nghĩa, nếu ngươi giữ nàng ở bên người, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hại...!"

Lăng Kỳ Tuyết không nói gì, đại trưởng lão này thật là không biết xấu hổ, gần chết đến nơi rồi mà vẫn không quên ly gián nàng và Đông Phương Linh Thiên.

Cho dù giữa bọn họ không phải là quan hệ người yêu, nhưng tình hữu nghị cách mạng cũng đã là tiêu chuẩn nhất định, há lại vì vài ba lời nói của ngươi là muốn chia rẽ là chia rẽ đấy!

Nàng không nói lời nào, mà là ra tay.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, võ lực vẫn có quyền nói chuyện!

Lẩm nhẩm khẩu quyết, ngưng tụ ra một hỏa cầu lớn bằng cái sọt, một kích đánh vỡ đầu đại trưởng lão.

Tất cả xảy ra quá nhanh, không ai nghĩ đến Lăng Kỳ Tuyết sẽ ra tay, đại trưởng lão ngay cả phản kháng cũng không kịp đã lên tây thiên.

Còn dư lại thất đại trưởng lão mặt của mọi người vàng như màu đất, biết rõ lần này xong rồi.

Chỉ là, bọn họ vẫn cảm thấy mình không sai.

Đại gia tộc nào mà không phải như vậy, có thiên phú sẽ được bồi dưỡng, phế vật  sẽ bị vứt bỏ, bọn họ đây cũng là suy nghĩ vì gia tộc.

Vừa rồi chỉ có duy nhất ngũ trưởng lão là không ủng hộ tính toán Lăng Kỳ Tuyết, đến lúc này, cũng không ra mặt cầu xin Lăng Kỳ Tuyết cái gì, mà yên lặng ngưng tụ ra nguyên lực màu đỏ, đưa linh lực lên đầu của mình đánh xuống một chưởng.

Động tác của ông quá nhanh, Lăng Kỳ Tuyết còn chưa kịp ngăn cản đã tắt thở.

Mặc dù ngũ trưởng lão không tính toán nàng, nhưng ông cũng không ngăn những người này lại, cũng coi là ông gieo gió gặt bão, Lăng Kỳ Tuyết trong lòng không gợn sóng, chết thì chết, nàng và lão gia hỏa này không có nửa điểm tình cảm.

"Là các ngươi tự mình ra tay hay là ta!" Đông Phương Linh Thiên khẽ ôm bả vai của Lăng Kỳ Tuyết, khẽ nhìn qua những lão gia hỏa ngã sõng xoài trên mặt đất như chó này một cái, trong con ngươi hiển ra sát khí.

Ngay cả lời tìm nam nhân mà những lão gia hỏa này cũng nói ra hết, vô sỉ đến chính tử tôn của mình cũng muốn tính toán, còn có cái gì là không làm được.

Hôm nay không diệt trừ bọn họ, ngày khác chính là một phiền toái.

Những trưởng lão này không muốn chết!

Nếu bọn họ chết rồi, Lăng gia sẽ không có cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn tọa trấn, Lăng gia sẽ rất nhanh suy tàn, thậm chí là diệt vong.