Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Một ngày nay mưa suốt cả một ngày, Lăng Kỳ Tuyết trốn ở trong phòng suốt cả một ngày cũng không ra cửa, say mê luyện chế đan dược.

Hình như Tiểu Tỏa cũng cảm nhận được không khí nặng nề, không hề đi ra ầm ĩ muốn Lăng Kỳ Tuyết cho ăn đan dược, mà vùi ở nơi có Hỗn Độn Khí nồng nặc nhất trong Hỗn Độn Thế Giới, liều mạng hấp thu.

Ban đêm, Lăng Kỳ Tuyết luyện chế xong đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, tiến vào trong Hỗn Độn Thế Giới.

Tiểu Tỏa đã có thể khống chế sức ăn của mình, ăn đan dược có kế hoạch, Lăng Kỳ Tuyết lại đặt đan dược ở trên giá hàng ngoài trời, ngộ nhỡ nàng có chuyện, Tiểu Tỏa cũng sẽ không bị đói.

Ở trong Hỗn Độn Thế Giới đưa ra lịch trình tạo ra một tòa phòng, hôm nay bên trong đã có mặt trời, khó đảm bảo một ngày nào đó lại đột nhiên gặp phải kỳ ngộ gì, bên trong trời cũng sẽ mưa, giá hàng này đặt ở ngoài trời không phải là một chuyện tốt, cho dù không mưa, nhưng phơi ở ngoài ngày đêm cũng sẽ không tốt với việc giữ gìn dược liệu.

Cũng yên tĩnh không có ai đến gây chuyện, Lăng Kỳ Tuyết thoải mái ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau Lăng Kỳ Tuyết mới rời giường, Bình Nhạc lại đi vào: "Chủ tử, bên ngoài có một nam tử tên là Nam Cung Ngộ cầu kiến, Đông Phương cung chủ vẫn chưa đi ra, Lục Sa để cho nô tỳ đến tìm người."

Kể từ khi Bình Nhạc đến, Lăng Kỳ Tuyết đã giao rất nhiều chuyện nhỏ cho nàng xử lý, Bình Nhạc cũng là người có khả năng, rất được lòng Lăng Kỳ Tuyết.

"Để cho hắn đến tiền sảnh chờ, ta lập tức đến."

Hai mắt của Lăng Kỳ Tuyết trầm xuống, lúc này Nam Cung Ngộ không ở trong hoàng cung tham gia đại chiến đoạt vị, mà hắn đến chỗ nàng làm gì.

Chỉ là, lần trước hắn không vạch trần nàng ở trước mặt lão tổ hoàng gia, ý vị sâu xa nha.

. . . . . .

Tiền sảnh, Nam Cung Ngộ thấp thỏm ngồi ở trên ghế, nha hoàn thỉnh thoảng thêm trà cho hắn.

Hắn đã uống hai ly trà, hơi nhiều rồi.

Trước khi đến, sư phụ đã tử lệnh, yêu cầu hắn phải thuyết phục Lăng Kỳ Tuyết, thu vào làm môn hạ của ông.

Sư môn Thanh Đan Tông, ngay từ lúc thân phận luyện đan sư của Lăng Kỳ Tuyết truyền đến thì sư phụ của hắn cũng chính là nhị trưởng lão của Thanh Đan Tông Thanh Phong đã ám chỉ qua hắn, hắn có ý muốn thu Lăng Kỳ Tuyết làm đồ đệ, yêu cầu Nam Cung Ngộ đang ở trong thế tục dắt mối cho ông, nhưng lần đó Lăng Kỳ Tuyết đã cự tuyệt.

Lần này, Thanh Phong hạ tử lệnh, nếu hắn không thể dẫn Lăng Kỳ Tuyết đến Đan Tông, sau này ông cách chức đệ tử ngoại môn của hắn.

Thanh Đan Tông là nơi duy nhất đứng đầu trong tứ quốc, là tông môn chuyên luyện chế dược, đệ tử trải rộng khắp tứ quốc, mặc dù tu vi thực lực của bọn họ không ra hồn, nhưng không ai dám trêu Thanh Đan Tông.

Bởi vì trong tứ quốc, phần lớn đan dược hay luyện chế đều là Thanh Đan Tông, ai dám trêu chọc Thanh Đan Tông sẽ chặt đứt vận chuyển đan dược cho hắn.

Không chỉ có như thế, rất nhiều người đến từ Thanh Đan Tông, gia tộc, hoàng thất hay quý tộc cũng sẽ đối đầu với người kia, lý do là hắn đắc tội Thanh Đan Tông, ngộ nhỡ Thanh Đan Tông trong lòng tức giận không hề luyện chế đan dược nữa, hắn chịu đựng nổi sao?

Dù sao, cho dù lý do có tuyệt vời bao nhiêu, chỉ cần đắc tội Thanh Đan Tông thì đó chính là một con đường chết.

Lúc trước, Lăng Kỳ Tuyết cự tuyệt Nam Cung Ngộ thì không biết những cái này, Nam Cung Ngộ cũng không cho biết.

Hắn cũng có tư tâm, hắn biết rất rõ, thiên phú luyện đan của Lăng Kỳ Tuyết ở trên hắn, nếu Lăng Kỳ Tuyết tiến vào Thanh Đan Tông, nhất định sẽ được sư phụ coi trọng, vậy hắn người gọi là thiên tài của Nam Lăng quốc này sẽ bị ra dìa, không còn vị trí của hắn.

Nhưng lần này cũng không biết Thanh Phong từ nơi nào biết được Lăng Kỳ Tuyết có thể luyện chế ra đan dược cấp bậc Đan Vương, cứ thế hạ tử lệnh cho hắn, nếu không thể biến Lăng Kỳ Tuyết thành sư muội của hắn, sau này sẽ đuổi hắn ra khỏi nội bộ, đuổi ra ngoài làm một đệ tử ngoại môn.

Về phần lần trước dấu chuyện trong bí cảnh cho Lăng Kỳ Tuyết ở trước mặt lão tổ hoàng thất, chỉ là cá nhân muốn lôi kéo Lăng Kỳ Tuyết mà thôi.

Nhìn thấy Nam Cung Kình uy ép dụ dỗ Lăng Kỳ Tuyết, cuối cùng rơi vào một kết quả bị thiến, mẫu hậu vì vậy mà mất mạng, mẫu tộc cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

Hắn cũng không muốn bước vào vết xe đổ của Nam Cung Kình, ngay lập tức nghĩ đến dùng biện pháp có lợi lôi kéo Lăng Kỳ Tuyết, kết quả, Lăng Kỳ Tuyết vẫn không để ý đến hắn, đã qua lâu như vậy, một điểm muốn đến cửa bày tỏ ý cảm ơn cũng không có.

Nam Cung Ngộ cũng rất buồn bực!

Nhưng cũng thấy may mắn, mặc dù không mượn hơi Lăng Kỳ Tuyết, nhưng ít ra cũng không đắc tội nàng, nếu không kết quả đắc tội với nàng, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hai ly trà vào bụng, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết cũng từ từ đi đến, trái tim của Nam Cung Ngộ đập nhanh hơn.

Đã lâu không thấy, tu vi của Lăng Kỳ Tuyết đã tiến bộ rất nhiều, theo tu vi tiến bộ, thân thể của nàng cũng nhận được cải thiện rất tốt.

Da thịt vốn mềm mại như ngọc càng thêm mọng nước trong suốt, như anh đào giữa sáng sớm, tỏa ra sáng bóng mê người.

Nam Cung Ngộ nhìn đến ngây người, trong lúc nhất thời lại quên nhiệm vụ của hắn, cũng quên lễ nghi mà hoàng tử nên có, ngồi yên ở trên ghế.

Nghĩ thầm: Nếu nữ tử như vậy có thể trở thành vương phi của hắn, ngồi hưởng chung Nam Lăng quốc và xưng bá thiên hạ với hắn, thì thật là tốt biết bao.

Tà niệm cả đời, ánh mắt của Nam Cung Ngộ cũng đều đi theo tà ác.

Lăng Kỳ Tuyết vừa đến đã nhìn thấy dáng vẻ thèm nhỏ dãi của Nam Cung Ngộ híp mắt nhìn mặt của nàng, nhất thời nổi giận.

Ngươi được đấy Nam Cung Ngộ, tỷ nể mặt lần trước ở trước mặt lão tổ hoàng thất không có vạch trần, nên mới chịu đến gặp ngươi, còn nếu có chuyện thì thuận tiện trả lại ân tình lần trước, nhưng ngươi tốt đấy, lại nhớ thương tỷ rồi!

Lăng Kỳ Tuyết tức giận đi từ từ đến chỗ chủ vị ngồi xuống, kì quái nói: "Đã lâu không gặp, nhị hoàng tử đã lâu không gặp?"

Nghe Lăng Kỳ Tuyết nói như vậy, Nam Cung Ngộ phục hồi tinh thần lại, da đầu tê dại, hắn có thể đoán được nhiệm vụ chuyến này khó khăn nặng nề mà!

"Lăng đại tiểu thư, chào ngươi!" Nam Cung Ngộ đứng lên.

Sau khi đứng lên lại cảm thấy không đúng, hắn là hoàng tử Nam Lăng quốc, mà Lăng Kỳ Tuyết chỉ là nữ nhi của một tướng quân, vì sao nhìn lại giống như là hắn đang thi lễ với Lăng Kỳ Tuyết?

Nam Cung Ngộ cũng choáng váng rồi.

Mỗi lần gặp phải Lăng Kỳ Tuyết, hắn lại làm ra một chút chuyện không giải thích được, hơn nữa giọng nói cũng giảm xuống.

"Nhị hoàng tử vẫn nên ngồi xuống nói đi, miễn cho bị người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi nhị hoàng tử đấy." Lăng Kỳ Tuyết hí mắt cười tà nói.

Mẹ nó, còn chưa ăn điểm tâm chỉ thấy người, nhiệt lượng trong cơ thể cung ứng không nổi, nên tâm tình không tốt!

Nam Cung Ngộ cũng thấy sau lưng lạnh dần, có dự cảm xấu.

Không thể không nói, lần này hắn dự cảm vẫn rất chính xác.

Băn khoăn lo lắng ngồi xuống, Nam Cung Ngộ phát hiện hắn không biết để tay ở nơi nào, vì che giấu lúng túng, đành phải nhắm mắt, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Lăng đại tiểu thư, ta. . . . . ."

Ấp úng nửa ngày, Nam Cung Ngộ mới nói hết tất cả ra: "Ta muốn nói với ngươi, sư phụ cố ý mời ngươi tiến vào Thanh Đan Tông, không biết ý của đại tiểu thư ngươi như thế nào?"

"Ta nhớ được trước kia đã trả lời với ngươi rồi mà." Lăng Kỳ Tuyết cũng không tỏ thái độ, ngoắc tay với Bình Nhạc bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đi chuẩn bị bữa sáng trước, chờ ta giải quyết hắn."

Bình Nhạc lên tiếng rồi lui xuống đi chuẩn bị bữa sáng