Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 129: Nuôi hài tử không dễ




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cũng có rất nhiều người nói là lỗi của Kim Ô, nên Tiên Tộc mới có thể phái người đến bắn chết bọn họ, nhưng tiểu Kim Ô lấy được trí nhớ truyền thừa là: Kim Ô và công chúa Ma tộc có giao hảo, Tiên Tộc và Thần tộc ghen tỵ, sợ bộ tộc Kim Ô và Ma tộc liên hiệp, bọn họ không phải là đối thủ, nên phái đại lượng cao thủ tiến hành tru diệt với bộ tộc Kim Ô, sau đó tạo ra các lời đồn bất lợi với Kim Ô, đẩy danh tiếng của bộ tộc Kim Ô lên trên đầu sóng ngọn gió, khiến cho những người bám theo Thần tộc và Tiên tộc tấn công bộ tộc Kim Ô, cộng thêm năng lực sinh sản của bộ tộc Kim Ô yếu ớt, cuối cùng dẫn đến toàn quân bộ tộc Kim Ô gần như bị diệt.

Trong trí nhớ của tiểu Kim Ô: Mẫu thân chính là bị mấy người thần tộc vây công bắn chết, mẫu thân cũng dùng phương thức thiêu đốt máu huyết tự bạo, sử dụng bí pháp mới giữ được Ma Đản của nó, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp, nó ngủ say mấy vạn năm trong Ma Đản bị Lăng Kỳ Tuyết thức tỉnh.

Hôm nay Tiểu Kim Ô không dám nói lời báo thù, bởi vì thực lực của nó thật sự là rất yếu.

Nhưng nó nghĩ: Một ngày nào đó, nó sẽ lớn lên là một Kim Ô thần thú giỏi như mẫu thân, chắc chắn sẽ có cơ hội báo thù!

Mà nó cảm giác, muốn lớn lên, nhất định không thể rời bỏ nữ nhân có thể thức tỉnh nó này.

Tiểu chuồn chuồn dùng ánh mắt rất đáng thương rất thương hại cầu khẩn Lăng Kỳ Tuyết, lòng của nàng cũng mềm hoá rồi.

"Cũng không phải là không cho ngươi ăn, chỉ là ngươi phải có kế hoạch, không thể dừng lại rồi ăn sạch, bữa sau phải làm thế nào?" Lăng Kỳ Tuyết buông tiểu chuồn chuồn ra.

Khom lưng dọn dẹp giá hàng bị nó làm loạn, thu bình không lại, ngày sau luyện chế đan dược còn cần bình để đựng.

Tiểu Kim Ô nghe vậy, đôi mắt đần độn kích động chảy ra hai giọt nước mắt, về sau nàng chính là tiểu chủ nhân của nó, tiểu chủ nhân thật sự rất tốt, ăn sạch đan dược nàng cũng không tức giận.

Nước mắt nhỏ bé yếu ớt như mũi kim rơi xuống trên đất trong Hỗn Độn Thế Giới, lại phát ra một tia sáng chói mắt, sau đó Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy hai giọt nước mắt từ từ này tập trung vào một chỗ, ngưng kết thành một viên.

Lại từ từ bay lên không trung, phát ra ánh sáng màu vàng, như là mặt trời quanh quẩn trên không trung.

Cho dù là Linh Hồn Thể, nàng cũng có thể cảm giác được Hỗn Độn Thế Giới vốn lạnh lẽo dần có nhiệt độ.

Ngọn nguồn của nhiệt độ, chính là giọt nước mắt kia của tiểu chuồn chuồn.

Mặt trời!

Trực giác Lăng Kỳ Tuyết muốn nói: Đây chính là mặt trời, trong Hỗn Độn Thế Giới nàng đã có mặt trời.

Cái thế giới này quá thần kỳ!

Nước mắt của tiểu chuồn chuồn lại có thể ngưng tụ thành mặt trời!

Nàng thức tỉnh một ma thú nho nhỏ, lại đổi lấy một mặt trời cho Hỗn Độn Thế Giới!

Quá lợi rồi!

Lăng Kỳ Tuyết kích động ra khỏi Hỗn Độn Thế Giới, đuổi Đông Phương Linh Thiên đi, lấy ra tất cả dược liệu, lấy lò luyện đan ra bắt đầu luyện chế đan dược.

Đây là phần thưởng cho tiểu chuồn chuồn, một chút đan dược đổi lấy một mặt trời, tiểu chuồn chuồn thiệt rồi.

Cũng không đúng, nó chỉ cống hiến hai viên nước mắt, cũng không coi là thua thiệt.

Tóm lại, Lăng Kỳ Tuyết rất hưng phấn, luyện chế đan dược cho tiểu chuồn chuồn.

Sau khi đan dược luyện chế xong, Lăng Kỳ Tuyết không kịp chờ đợi tiến vào Hỗn Độn Thế Giới.

Phát hiện tiểu chuồn chuồn lớn hơn lúc đầu mới vừa thức tỉnh rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết, đó là công lao của Hỗn Độn Khí và dược Vương cấp.

Lăng Kỳ Tuyết đưa bình dược cho tiểu chuồn chuồn: "Đây là phần thưởng cho ngươi, chỉ là ngươi không thể rơi nước mắt nữa, trong Hỗn Độn Thế Giới của ta chỉ có thể có một mặt trời, nếu thêm một cái nữa, Hỗn Độn Thế Giới sẽ sụp đổ."

Tiểu Kim Ô mở cằm khó coi, hình như lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhận lấy bình dược, không nói hai lời đổ vào trong miệng.

"Này!"

Lăng Kỳ Tuyết muốn ngăn cản cũng không kịp, tên tiểu tử này thật đúng là tham ăn!

Tiểu Kim Ô bị Lăng Kỳ Tuyết dán lên nhãn hiệu ăn hàng.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng Kỳ Tuyết, đan dược còn lớn hơn đầu của tiểu chuồn chuồn từng viên một hóa thành một trận sương mù đan dược, tiến vào trong miệng của tiểu chuồn chuồn.

Bên kia Tiểu Kim Ô tự nhiên ăn đan dược, bên này Lăng Kỳ Tuyết cứ thể đặt tên cho nó: "Thích ăn như vậy, nếu không thì gọi ngươi là Tiểu Thùng Cơm?"

"Không không không, hay là Tiểu Ăn Hàng dễ nghe một chút."

"Tiểu Ăn Hàng, Tiểu Trạc, Tiểu Tỏa."

"Ừ, sau này gọi ngươi là Tiểu Tỏa thôi."

Tiểu chuồn chuồn: ". . . . . ."

Điên cuồng đổ mồ hôi, có phải khi dễ ta không nói chuyện được đúng không, chủ nhân ngươi thật là hư, không được như vậy!

"Tiểu Tỏa, về sau ngươi  không thể không có kế hoạch mà ăn như vậy biết không. Nếu không ta sẽ không nuôi nổi ngươi!" Lăng Kỳ Tuyết tận tình muốn khuyên Tiểu Tỏa phải tiết kiệm thức ăn, kết quả Tiểu Tỏa lại ném cho nàng một bình không lần nữa.

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Thôi, đoán chừng Tiểu Tỏa này cũng chỉ là một hài tử mới sinh, cái gì cũng không hiểu.

Lăng Kỳ Tuyết quyết định chờ về sau Tiểu Tỏa lớn thêm chút nữa sẽ trở lại giảng đạo lý cho nó.

. . . . . .

Cuối cùng vấn đề thức ăn của Tiểu Tỏa không phải quá khó khăn, nhưng cũng cần tài lực cường đại để chống đở!

Sáng sớm hôm sau, Lăng Kỳ Tuyết dậy thật sớm, không phải là vì tu luyện, cũng không phải là vì đi ra ngoài ăn điểm tâm, mà là vì luyện chế một lò đan dược lớn, cầm đến đại dược phòng của Lâm Vĩnh Cửu đổi tiền, đổi dược liệu!

Vì để Tiểu Tỏa không đói chết, nàng cần đổi rất nhiều dược liệu luyện chế dược Vương cấp, mà phương thức nàng kiếm tiền cũng chỉ có luyện đan.

Thông thường luyện chế đan dược đến đại dược phòng Lâm La gửi bán, lại luyện chế rất nhiều dược liệu coi như là đặc biệt đến phòng đấu giá Như Ngọc để bán đấu giá.

Là người của hai thế giới, lần đầu tiên Lăng Kỳ Tuyết thể nghiệm đến làm phụ mẫu cũng không dễ dàng!

Vẫn chỉ là một ma thú nhỏ nhỏ nàng đã mệt mỏi gần chết, nếu thật sự sinh hạ một tiểu tử da trâu, còn không mệt mỏi đến chết!

Được rồi không nghĩ nữa, luyện đan thôi.

Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết chỉ cần là luyện chế Phục Nguyên Đan, cũng may dược liệu trong Hỗn Độn Thế Giới để nàng luyện chế cũng đủ, vẫn từ buổi sáng đến xế chiều, dược liệu mới dùng hết.

Lăng Kỳ Tuyết lại bắt đầu luyện chế Thăng Nguyên Đan, sau đó chính là lúc hoàng hôn, bắt đầu luyện chế Ngưng Huyết Đan.

Lăng Kỳ Tuyết mở hết toàn bộ thần thức, tập trung vào lò luyện đan đan dược, vì không muốn lãng phí một chút dược liệu, nàng phải thời khắc chú ý một chút biến hóa trong lò luyện đan, tùy thời cơ đối phó.

Ngày tiếp theo, tinh thần của Lăng Kỳ Tuyết cũng có chút mệt mỏi, gần như tất cả tinh thần lực cũng vơ vét không còn gì, nghĩ chờ luyện chế xong lò Ngưng Huyết Đan này mới thu công việc lại, nuôi ma thú cũng không thể tổn thương thân thể!

Mắt thấy đan dược còn cần một chút tinh thần lực sẽ phải mở lò rồi, Lăng Kỳ Tuyết lại phát hiện tinh thần lực của nàng đã bị hết sạch, không còn chút nào!

Không được, không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không một lò đan dược này sẽ phải bỏ.

Lăng Kỳ Tuyết khẽ cắn răng, kiên trì, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, sau khi đan thành sẽ có thể nghỉ ngơi.

Không phải nàng tính toán sai lầm, mà là có nhiều lần tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết đều ở lúc luyện chế đan dược thì lên cấp.

Lần này, lúc nàng luyện chế đan dược cũng là đang đánh cuộc, đánh cuộc tinh thần lực của mình có thể tìm đường sống trong cõi chết.

Thức hải chạy không ngừng, càng có thể mạnh mẽ kích thích tinh thần lực quay về, đến lúc đó một gông cùm xiềng xiếc nào đó sẽ bị phá giải, tinh thần lực thăng cấp không phải là một hy vọng xa vời.

Tất nhiên, có thể tiến giai hay không cũng là một loại cơ duyên, tất cả thuận theo tự nhiên không thể cưỡng cầu.