Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trở lại tổng bộ Thiên Hoa Cung, Lăng Kỳ Tuyết dẫn theo Tiểu Chuồn Chuồn chuẩn bị trở về gian phòng tiến hành"Trao đổi".

Lục Sa lại theo thói quen tìm kiếm tung tích của chủ tử Đông Phương Linh Thiên, phải bẩm báo một loạt chuyện xảy ra ngày hôm nay cho chủ tử, nhất là một chuyện Lăng cô nương giết chết Lăng Nhạc, nếu sau này Lăng gia đến cửa gây rối, bọn họ cũng có cái để ứng đối.

Tìm ở nơi Đông Phương Linh Thiên bình thường hay ở lại mấy vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, tính ngày thì vẫn chưa đến ngày đặc biệt đó.

Chỉ là, dưới tình huống bình thường, chỉ cần Lăng cô nương ra cửa, chủ tử tuyệt đối sẽ theo ở phía sau, hoặc là chủ tử có chuyện, hoặc chính là chủ tử đã xảy ra chuyện!

Lục Sa lo lắng chạy đến mật thất, mở cửa chính ra, hắn sợ đến mức sắc mặt đã trắng bệch.

Lúc này Đông Phương Linh Thiên đã bị đông lạnh thành một người băng, ở giữa ánh lửa chập chờn của chín lò lửa nằm dưới đất.

Lục Sa thầm kêu không tốt, ngày trước chủ tử phát tác hàn độc toàn thân cũng sẽ rét run, nhưng chưa từng xảy ra hiện tượng biến thành người băng.

Khó trách hôm nay chủ tử không ra ngoài với Lăng cô nương, thì ra là hàn độc phát tác sớm!

Lục Sa nhanh chóng đi mời Lục Đại cao thủ, một người trong đó bao gồm lão Mạnh lần đó không động thủ với Lăng Nhạc.

Nhìn thấy tình cảnh này của Đông Phương Linh Thiên, những người này rất sợ hãi.

Đừng nhìn bọn họ ở Nam Lăng quốc này có thể xưng vương xưng bá, nhưng trở lại Hải Chu quốc bát ngát, bọn họ cũng chỉ là một cao thủ, cao thủ hoàng thất nhiều như mây, nếu Đông Phương Linh Thiên xảy ra chuyện, với tính tình cuồng vọng của Vân Phi nương nương, bọn họ cũng khó chối tội này!

Trong Lục Đại cao thủ có ba người sử dụng nguyên lực thuộc tính Hỏa, thấy thế vội vàng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, từ từ đẩy vào trong cơ thể của Đông Phương Linh Thiên.

Có ba cao thủ trợ giúp, hàn băng bên ngoài cơ thể của Đông Phương Linh Thiên từ từ hòa tan, hóa thành một vũng nước chảy xuống chân, bốc hơi ở dưới lửa mạnh thiêu đốt của lò lửa, cuối cùng hóa thành một luồng hơi nước.

Cho đến khi ba cao thủ mồ hôi đầm đìa, Đông Phương Linh Thiên mới từ từ mở mắt.

Trong mắt của hắn hiện ra tia máu, không che giấu được vẻ mệt mỏi, Lục Sa vội vàng tiến lên đỡ hắn: "Chủ tử, thuộc hạ đỡ ngài trở về."

Đông Phương Linh Thiên gật đầu, ở lúc Lục Sa đỡ trở về phòng, từ đó đến cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết vẫn ở trong phòng của mình tìm một biện pháp trao đổi với Tiểu Chuồn Chuồn, không biết tình hình.

. . . . . .

Bố cục đen trắng xám ba màu pha lẫn, trang trí trang nhã đơn giản, thoạt nhìn đây là gian phòng của một nam nhân.

Nhưng đây là phòng của Lăng Kỳ Tuyết, về đến nhà, nàng thay một thân y phục đỏ thành một bộ váy tơ màu đen lần nữa.

Váy tơ màu đen, đen như mái tóc trân châu, màu đen của gian phòng.

Nhưng da thịt trắng như Bạch Tuyết, cũng không bị màu đen che giấu, ngược lại ở dướ màu đen càng tôn lên lộ vẻ trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng.

Đông Phương Linh Thiên nghỉ ngơi một lát, đi đến trước cửa phòng của Lăng Kỳ Tuyết, xuyên qua khe cửa phòng khép hờ, nhìn thấy chính là một nữ hài như một tinh linh.

Hai mắt không khỏi nhìn không chớp, không muốn dời đi.

Trong con ngươi đen nhánh, Lăng Kỳ Tuyết nghiêng người ngồi dựa vào trước bàn trang điểm, trước mặt nàng là một Tiểu Chuồn Chuồn màu đỏ.

Thật sự rất nhỏ, nếu thị lực không tốt, từ chỗ cửa phòng còn không nhìn thấy được.

Lăng Kỳ Tuyết chống cằm, có chút thích thú quan sát tiểu chuồn chuồn trước mặt nàng.

Nhìn lại tiểu chuồn chuồn, cũng lấy một tư thế không thể tưởng tượng nổi đứng ở trước gương, rất có hứng thú nhìn lại Lăng Kỳ Tuyết.

Chỉ là một chuồn chuồn, lại làm cho Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy: Đây là một đứa bé đầy mơ màng với thế giới.

Đây mới thật sự là một con chuồn chuồn sao?

Ít nhất Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy đây chỉ là một chuồn chuồn hiểu tính người.

Tiểu chuồn chuồn như không thấy học bộ dạng của Lăng Kỳ Tuyết, đưa hai xúc tua mảnh nhỏ ra, cọ dưới cằm nhỏ của nó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lăng Kỳ Tuyết hỏi: "Rốt cuộc ngươi là một chuồn chuồn hay là cái gì vậy, mặc dù thể tích của ngươi nhỏ, nuôi ngươi không cần bỏ ra nhiều tiền, nhưng nếu chăm sóc ngươi thì cần rất nhiều tinh lực."

Lăng Kỳ Tuyết dựa theo tiêu chuẩn nuôi tiểu hài tử để nuôi chuồn chuồn.

Nghe vậy tiểu chuồn chuồn lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Lăng Kỳ Tuyết ngẩn ra, con hàng này thật sự có biểm cảm!

"Không được không được, ta phải tu luyện, vẫn cảm thấy không có thời gian, nếu không ngươi ở đâu thì về chỗ đó thôi."

Nói xong Lăng Kỳ Tuyết đã hối hận, một chuồn chuồn nho nhỏ như nó có thể đi đến đâu!

"Được rồi được rồi, ngươi chính là ở bên cạnh ta đi, chỉ là ngươi phải ăn cái gì, ta cũng không biết, ngươi có thể nói cho ta không? Ta sẽ lấy đến cho ngươi." Lăng Kỳ Tuyết rối rắm, nghĩ thầm: Dù sao nó còn rất nhỏ, cũng không ăn được nhiều, nuôi được thì nuôi thôi.

( Sau này nàng biết rõ thức ăn của tiểu chuồn chuồn là cái gì thì mới kêu rên: Ngươi nhỏ mà ăn nhiều như vậy, tỷ không nuôi nổi a!)

Vốn người ta chỉ là một trứng ma thú, không cần ăn uống vệ sinh, lại bị nàng trong lúc vô tình thức tỉnh, có phải cũng phụ trách với nó hay không.

Tiểu chuồn chuồn không nói gì, mà nhân tính hóa phải nghiêng đầu qua, suy nghĩ trong chốc lát, bay về phía gương, dán lên gương bò lên.

Lăng Kỳ Tuyết kinh ngạc nhìn qua dấu vết nó bò, đây rõ ràng là một loại chữ viết, chỉ là chữ viết dạng này, hình như nàng đã gặp qua ở chỗ nào đó, lại nhất thời không nghĩ ra.

Tiểu chuồn chuồn bò một lát mới dừng lại, nhìn về phía Lăng Kỳ Tuyết, ý kia là: Ngươi đã hiểu chưa?

Hiểu!

Lăng Kỳ Tuyết nghĩ rất lâu mới nghĩ đến, dấu vết tiểu chuồn chuồn bò là một loại chữ viết trong nên văn minh cổ, Tiết Hình Văn Tự! (một loại văn tự do người miền Nam Mê-đô-pô-ta-mi sáng tạo từ ba nghìn năm trước Công Nguyên, nét chữ giống cái chêm. Người Ba-bi-lon, Ba Tư... từng sử dụng loại văn tự này)

rốt cuộc con này là loại chuồn chuồn gì!

Lăng Kỳ Tuyết kích động còn phát hiện: Nàng chỉ biết loại chữ viết này thuộc về Tiết Hình Văn Tự, cũng không biết chữ.

Ha ha! Ha ha!

Lăng Kỳ Tuyết cũng khi dễ tiểu chuồn chuồn: "Ngươi lại không thể viết một loại chữ viết ta biết sao?"

Tiểu chuồn chuồn lắc đầu một cái, nó truyền thừa chính là loại chữ viết này, chỉ là cũng có rất nhiều loại ngôn ngữ, chr là cấp bậc bây giờ của nó không đủ nên không thể nói chuyện.

Sau khi Đông Phương Linh Thiên thấy chữ viết trong gương thì kinh ngạc, chuồn chuồn kia lại còn nói nó muốn ăn tinh thạch!

Đây là cái gì chính là chuồn chuồn đấy!

Đông Phương Linh Thiên nhất thời kích động, quên mất mình đang nhìn lén, đẩy cửa đi vào.

Tiếng cửa mở ra ken két làm Lăng Kỳ Tuyết kinh hãi theo bản năng đánh ra một nguyên lực.

Nàng theo thói quen lúc xuất hiện ở cửa triển khai toàn bộ phòng ngự, thần thức vẫn bao phủ ở quanh người, một khi có gió thổi cỏ động, thf có thể bằng tốc độ nhanh nhất cảm nhận được.

Nhưng chỗ này là Thiên Hoa Cung của Đông Phương Linh Thiên.

Nếu Nam Lăng quốc có một nơi tương đối an toàn với Lăng Kỳ Tuyết mà nói, tuyệt đối chính là Thiên Hoa Cung.

Nàng tự nhận là Thiên Hoa Cung an toàn không thể an toàn hơn được nữa, trở lại trong Thiên Hoa Cung cũng bỏ đề phòng xuống, cộng thêm toàn bộ tinh lực đều ở trên tiểu chuồn chuồn, Đông Phương Linh Thiên nấp ở ngoài cửa cũng không chú ý đến.

Nhưng ý thức nguy hiểm cơ bản nhất vẫn không vứt bỏ, cũng theo bản năng đánh ra một chưởng.

Một chưởng này Đông Phương Linh Thiên dùng khí lực rất lớn khó khăn lắm mới tránh thoát được.

Thật sự là mới vừa rồi chống lại hàn độc mà hao tốn quá nhiều tinh lực, thậm chí ngay cả một chưởng của Lăng Kỳ Tuyết cũng không tránh khỏi.

"Là ngươi!"

Thấy là Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết phát hiện trong lòng trừ kinh ngạc còn có một cảm xúc nói không rõ, đây chính là một cảm giác vui vẻ bày ra trước mắt.