Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 117: Một chiêu đánh bay




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Năm nay nàng mười bảy tuổi, mười bảy tuổi là Nguyên Vương, nhìn khắp cả Nam Lăng quốc, cũng tìm không ra người thứ hai.

Cộng thêm Lăng Kỳ Tuyết vốn có danh xưng là phế vật, nàng đã cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết chỉ bình thường mà thôi, nữ tử khủng bố trong miệng Nam Cung Kình cũng chỉ là đầu cơ trục lợi, hơn nữa, nàng cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết dám lớn lối như vậy, nhất định là Lăng Nhạc ở sau lưng giở trò, muốn mượn Lăng Kỳ Tuyết nhiễu loạn kỷ cương, đoạt giang sơn của Nam Cung thị nàng.

Nếu Lăng Kỳ Tuyết biết những thao thao bất tuyệt kia trong đầu Nam Cung Anh, nhất định sẽ bội phục não của nàng có ý nghĩ kỳ lạ, Logic như vậy cũng có thể nghĩ ra được, quả thực là thần Logic!

Sau khi đẩy Nam Cung Kình ra, Nam Cung Anh không nói hai lời vung tay đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Nô lệ xung quanh bị Nam Cung Anh mạnh mẽ ra tay dọa sợ, từng người một hét lên tránh ra ngoài, nhưng mà tất cả bọn họ bị trói ở trên một xích sắt, không gian để trốn về sau cũng không lớn, cũng rất nhiều người chấp nhận nhắm mắt lại, hi vọng không bị chết quá thảm.

Nam Cung Anh tu luyện là nguyên lực thuộc tính Hỏa, Lăng Kỳ Tuyết chỉ nhẹ nhàng thi triển Thủy Độn đánh tan nguyên lực Hỏa của nàng.

Ở trong phòng chật hẹp này, một khi hỏa hoạn bộc phát, những nô lệ này bị trói ở trên một cây xích sắt, thương vong có thể là một trăm phần.

Nam Cung Anh đây là tổn hại tính mạng vô tội, nàng ghét nhất chính là loại người này, tự cho là đúng cao cao tại thượng, thật ra thì nếu mất đi thân phận gia tộc mang đến, nàng cái gì cũng không còn.

Mười bảy tuổi là Nguyên Vương, thực lực của Nam Cung Anh ở trong tông môn cũng coi như là nổi trội trong đồng lứa, nhưng một kích của nàng lại bị Lăng Kỳ Tuyết nhẹ nhàng hóa giải, sửng sốt: Chẳng lẽ là mình không có xuất ra toàn lực, Lăng Kỳ Tuyết chỉ là may mắn?

Nam Cung Anh nhanh chóng thi triển chưởng thứ hai, Lăng Kỳ Tuyết vẫn như cũ nhẹ nhàng hóa giải.

Lần này, sau khi Lăng Kỳ Tuyết hóa giải chưởng phong của nàng ta, đã chủ động xuất kích.

Không gian ở đây quá nhỏ, nếu mà tùy tiện dùng nguyên lực thuộc tính Hỏa, tất cả nô lệ vô tội sẽ bị liên lụy, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ hồi lâu không dùng đến Huyệt Vị Hóa Khí Pháp.

Lần trước dùng đến Huyệt Vị Hóa Khí Pháp, là mới vừa xuyên qua đúng lúc đã xuống tay với Lăng Kỳ Liên.

Không cần hồi lâu, Lăng Kỳ Tuyết lại một chút cũng không có không quen, bóng dáng như quỷ mị bay về phía Nam Cung Anh, tay thon điểm các nơi ở trên người nàng.

Để cho Nam Cung Anh tức giận chính là, mặc kệ nàng tránh về phía bên nào, cũng chạy không thoát khỏi "Ma Thủ" của Lăng Kỳ Tuyết.

Đánh không lại, chạy không thoát, nàng đành phải mang thân phận của mình ra, cố gắng áp chế Lăng Kỳ Tuyết: "Đáng chết, ngươi lại sờ bản công chúa, đợi bản công chúa trở về bẩm báo phụ hoàng, nhất định sẽ bắt ngươi lại để cho các tướng sĩ lột sống!"

Kể từ tiến vào tông môn, mặc kệ ở trong tông môn, hsy là ra khỏi tông môn trở lại thế giới thế tục, nàng đi đến chỗ nào mà không phải được mọi người khen ngợi và tôn kính.

Nhưng, Lăng Kỳ Tuyết lại dám chạm vào nàng, thân thể của công chúa đáng giá ngàn vàng!

Nam Cung Anh giận dữ!

Chỉ là, nàng ta lại không nghĩ lại, nếu không phải là nàng cố ý muốn tìm Lăng Kỳ Tuyết báo thù, Lăng Kỳ Tuyết lại không muốn liên lụy đến người vô tội, cũng sẽ không dùng Huyệt Vị Hóa Khí Pháp đã lâu rồi không cần này, càng sẽ không chạm vào nàng ta!

Nghe lời nói của Nam Cung Anh, Đông Phương Linh Thiên đứng ở một bên sống chết mặc bây rất không khách khí cười, thấy qua nhiều kẻ ngu, cũng chưa từng thấy qua có kẻ ngu như vậy.

"Không đủ thông minh cũng không cần ra cửa, để tránh cho người xung quanh đều lây bệnh." Đông Phương Linh Thiên cũng sẽ nói lời ác độc.

Giọng nói của hắn vẫn luôn trầm thấp đầy từ tính, cho nên tạo thành lời nói lạnh lùng lại đầy nhạo báng, Nam Cung Anh nghe vào trong lỗ tai, lại cảm thấy đó là tiếng của thiên nhiên.

Không để ý đến Lăng Kỳ Tuyết giở trò, Nam Cung Anh nâng mắt nhìn, trong góc mờ tối, thân hình của nam tử áo đen cao lớn thon dài, vẻ mặt lạnh nhạt, ngũ quan như tỉ mỉ điêu khắc ra gần như hoàn mỹ, lông mày của hắn vô cùng dày, một đôi mắt đen ở trong mờ tối lấp lánh có hồn, cũng ở dưới đôi mắt lạnh nhạt như nước đó, càng thêm vẻ tàn nhẫn có hình, nói chính ra là nam tử anh tuấn làm lay động phàm trần!

Nam tử thật là hoàn mỹ! Rẩ có khí chất của nam tử tốt!

Nam Cung Anh liên tiếp phát ra mấy tiếng kinh ngạc.

Thiên tài khắp trong tông môn, cũng không có mấy người là thiên phú tốt gương mặt lại hoàn mỹ, hoặc là có gương mặt không có thiên phú, hoặc là có thiên phú không có gương mặt, nàng vẫn cố gắng truy tìm một nam tử có thiên phú có gương mặt, nhưng mà, sau khi nhìn thấy Đông Phương Linh Thiên, Nam Cung Anh đã cảm thấy thiên phú cái gì đều không quan trọng, trong mắt của nàng có hắn là được rồi!

Ánh mắt nhìn thẳng vào Đông Phương Linh Thiên, nàng lại quên mất đang vì mẫu thân báo thù, đứng lại ở nơi đó, tay chân không biết để vào đâu, hình như khóe môi còn có một chất lỏng đáng ngờ chảy ra.

Lăng Kỳ Tuyết cũng vừa tìm tòi điểm huyệt vị trên người nàng ta, dừng tay lại thấy bộ dạng hoa si của nàng ta, bày tỏ không nói gì: Muội muội, ngươi thật sự đang báo thù sao!

Tiểu nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Công chúa, vị này chính là cung chủ Thiên Hoa Cung, bị Lăng Kỳ Tuyết đầu độc, mấy lần đều là hắn phá hỏng đại kế của nương nương, trợ giúp LĂNG Kỳ TUYếT chạy trốn!"

Trọng điểm của tiểu nha hoàn là Đông Phương Linh Thiên đứng ở bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết, công chúa người vẫn nên tranh thủ thời gian báo thù thôi.

Nhưng Nam Cung Anh lại nghe trọng điểm đặt lên cung chủ Thiên Hoa Cung, cung chủ Thiên Hoa Cung, thân phận như vậy chính xác có thể đủ xứng với nàng, thân là cung chủ Thiên Hoa Cung, thiên phú cũng sẽ không kém đến nỗi nào, người nam nhân này quả nhiên là vừa ý nàng, gương mặt vô cùng hoàn mỹ.

Nam tử hoàn mỹ như vậy, nếu về sau làm phò mã của nàng, chẳng phải là hàng đêm nhiều rất tính phúc sao, nghĩ đến đây trên mặt Nam Cung Anh nở nụ cười dâm đãng, nâng cằm cao ngạo lên, khẽ nói: "Ngươi chính là cung chủ Thiên Hoa Cung, bản công chúa coi trọng ngươi, ngươi nhanh trở về chuẩn bị tốt sính lễ đến cầu hôn phụ hoàng ta."

". . . . . ." Lăng Kỳ Tuyết trợn mắt, muội tử ngươi còn có thể thẳng thắn hơn được nữa không?

Đông Phương Linh Thiên lại run rẩy một chút, cả người không thoải mái, lại cứ bị  một nữ nhân chán ghét yy như vậy!

Thật là ghê tởm!

Đôi mắt lạnh dần, phất ống tay áo, nguyên lực vô sắc vô hình đánh về phía Nam Cung Anh.

Tiếp theo là nóc nhà thấp bị vỡ thành một cái hố, Nam Cung Anh bị Đông Phương Linh Thiên đánh ra, kèm theo tiếng kêu thảm thiết hoang mang sợ hãi, bị đánh lên trời cao, lại rơi xuống đất, rơi xuống đất bên ngoài chợ làm đất bị vỡ ra một hố nhỏ.

Chờ Nam Cung Kình đuổi theo ra ngoài thì mặt của Nam Cung Anh đã chạm đất, lấy một tư thế có độ khó cao nằm trên mặt đất, không biết sống chết.

Nam Cung Kình khẽ thở dài một cái, cũng đã khuyên nàng không nên trêu chọc Lăng Kỳ Tuyết, những vẫn đi.

Cũng không nghĩ lại kể từ sau khi trêu chọc Lăng Kỳ Tuyết, hắn mất đi thị vệ Nguyên Vương, mất đi vị trí thái tử, còn mất đi cơ hội làm nam nhân, việc dạy dỗ đau đớn này còn chưa đủ để nàng lấy đó mà làm gương sao! Nhất định đợi đến lúc mất đi tính mạng, mới thật sự hối hận, khi đó còn có tác dụng sao!

Cuối cùng, Nam Cung Kình vẫn tiến lên, dò trong mũi Nam Cung Anh còn có hô hấp, gọi người nâng người đi, trở về trị liệu cho thật tốt.

Tiểu nha hoàn thừa dịp Lăng Kỳ Tuyết không chú ý, cũng ảo não chạy trốn.

Công chúa rời đi, chưởng quỹ rất nhanh làm xong thủ tục cho Lăng Kỳ Tuyết.

Ra cửa bị ghê tởm, Lăng Kỳ Tuyết cũng không tiếp tục ý định đi dạo nữa, vội vàng trở về biệt viện nhỏ.