Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 114: Đối mặt




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc dù trong lòng Lăng Kỳ Tuyết chấn động, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì trấn định, mặt không đổi sắc nói: "Không phải là không có, mà là lúc ở bên trong bị thương, toàn bộ đều đã ăn hết rồi, ngay cả dược liệu cũng bị ta ăn sạch."

Lão tổ Nam Cung nói rồi, bên trong nguy hiểm bốn phía, không cẩn thận sẽ mất mạng, ăn nhiều đan dược một chút nói còn nghe được.

Lão tổ Nam Cung vẫn thưởng thức thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết, cười lớn lần nữa đi ra ngoài giải vây giúp Lăng Kỳ Tuyết: "Ta nói này lão ca, vì sao ngươi luôn gây khó dễ với dòng chính nữ Lăng gia. Nghĩ lại một chút lúc tuổi chúng ta còn trẻ tiến vào trong rừng rậm rèn luyện, thường bị hoàn cảnh ép đến nạp giới còn sạch sẽ hơn mặt ta, nhớ khi đó mấy lần ngươi cũng xảy ra tình huống như thế. . . . ."

"Khụ khụ. . . . . ." Lão tổ hoàng thất cũng cần mặt mũi, chặn ngang không để lão tổ Nam Cung tiết lộ.

"Vậy nói cho ta biết từng chuyện đã xảy ra sau khi ngươi tiến vào bí cảnh, ta mới có thể tin tưởng!" Lão tổ hoàng thất chính là cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết đáng nghi, nhưng đến tột cùng là đáng nghi ở đâu, ông lại không nói ra được, chỉ có thể để cho nàng nói từng quá trình ra, để từ trong tìm ra sơ hở.

Ý đồ của lão tổ quá mức rõ ràng, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết biết rõ, ngay lập tức bắt đầu nói cảnh tượng phát hiện Nam Cung Ngộ khi tiến vào bí cảnh, nhưng không nói chi tiết với lão tổ hoàng thất.

Dù sao trước số đông có Y Tình làm chứng, nàng cũng không sợ lão tổ hoàng thất biết, sau đó, Nam Cung Ngộ hôn mê, ai thấy được nàng đang làm gì, còn không phải là do nàng mở miệng bịa chuyện.

Lão tổ hoàng thất nghe không ra sơ hở của lăng kỳ tuyết, nhưng lại không chết tâm, còn muốn nắm lấy không buông, bị lão tổ Nam Cung ngăn cản: "Ta nói này lão ca ca, ngươi nhiều tuổi như vậy, sao luôn gây khó dễ với một tiểu bối, cũng quá mất thân phận đi, nếu dòng chính nữ Lăng gia nói có cái gì không đúng, không phải những người này cũng có thể làm chứng sao, còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ ở bên trong rèn luyện mấy ngày cũng đã mệt mỏi, hay là để cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, ngày sau bàn lại thôi."

Được rồi, lời nói của lão tổ Nam Cung khiến cho Lăng Kỳ Tuyết chuyển một chút ấn tượng tốt với ông lần nữa.

Lão tổ Nam Cung đều đã nói như vậy rồi, lão tổ hoàng thất dây dưa nữa cũng chỉ là tự mất thân phận, ngay lập tức không nói cái gì nữa, đành phải thôi.

"Tất cả các ngươi trở về đi thôi, nếu nhớ đến cái gì, có thể trực tiếp đến hoàng cung nói với quốc chủ, nếu ngày khác có thể có được bảo tàng, bản tổ sẽ không bạc đãi các ngươi!"

Lão tổ hoàng thất phất ống tay áo, trực tiếp biến mất ở trong hư không, lão tổ Nam Cung cười ha hả kết thúc: "Các vị cũng về nghỉ ngơi đi."

Một nhóm người ra về, những người của Thập Lục Cường kia buồn bực, còn nghĩ đi vào sẽ bao vây ngược Lăng Kỳ Tuyết, kết quả ngay cả bóng dáng của người ta cũng không thấy, hai tay còn trống không bị đẩy ra khỏi bí cảnh.

. . . . . .

Lăng Kỳ Tuyết trở lại biệt viện nhỏ của Thiên Hoa Cung, nhóm người Lục Sa ở đây, thấy Lăng Kỳ Tuyết trở lại, mặt tò mò đi lên hỏi: "Lăng cô nương, có phải ngươi đạt được bảo bối gì tốt không?"

Lục Sa là đơn thuần tò mò, nhưng Lăng Kỳ Tuyết lườm lão Mạnh sau lưng hắn một cái, trải qua chuyện lần trước không có dũng khí giết Lăng Nhạc, nàng đã không tin ông ta, ngay lập tức không vui nói: "Bí cảnh đã sụp đổ, còn có bảo bối gì, tay không mà về thôi!"

Nói xong lại yêu cầu quản gia chuẩn bị đồ ăn, mấy ngày cũng không được ăn một bữa no, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy dạ dày đều đã giận nhau rồi.

Thức ăn vừa chuẩn bị xong, Đông Phương Linh Thiên đúng lúc trở lại.

Sau khi cơm nước no nê, Lục Sa đã quấn lấy Đông Phương Linh Thiên hỏi tin thú vị trong bí cảnh, lại bị Đông Phương Linh Thiên ác ngoan nhìn chằm chằm, ngay lập tức biết điều bỏ đi.

Tất cả mọi người rời đi, Lăng Kỳ Tuyết cũng chuẩn bị rời đi lại bị Đông Phương Linh Thiên kéo lại: "Thương thế của ngươi có tốt không?"

Đây là điều hắn lo lắng nhất, hắn mơ hồ là đi theo sau lưng Lăng Kỳ Tuyết một đường trở về, mấy lần thấy trên mặt Lăng Kỳ Tuyết lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng cũng rất lo lắng.

"Không sao, chỉ là mấy ngày không thể nghỉ ngơi tối, mệt mỏi một chút." Cũng không biết thế nào, nếu là trước kia, nhất định Lăng Kỳ Tuyết sẽ tức giận trả lời hai chữ: Không sao.

Sau đó hất tóc rồi bỏ đi.

Nhưng trải qua chuyện Đông Phương Linh Thiên không chút do dự thay nàng đỡ một kích ở trong bí cảnh kia, thì nàng đã cảm thấy ít nhất cũng giải thích với hắn một chút, tránh để cho hắn lo lắng.

Nghe vậy Đông Phương Linh Thiên buông tay Lăng Kỳ Tuyết ra: "Vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."

"Ừ!" Lăng Kỳ Tuyết muốn đi, nhưng rồi lại dừng lại, giật giật môi, lại không biết muốn nói gì.

Không khí ngưng lại, những người khác trong đại sảnh đã sớm thức thời giải tán, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Một hồi yên tĩnh trong không gian đại sảnh lớn trang trí lại rất lịch sự tao nhã.

"Ngươi. . . . . ."

"Ngươi. . . . . ."

Kết quả lại là hai người cùng đồng thanh nói, rồi sau đó:

"Ngươi nói trước đi!"

"Ngươi nói trước đi!"

Lại cũng nhất trí lạ thường, sau đó lại là một trận trầm mặc, Lăng Kỳ Tuyết mới nói: "Hay để ta nói trước tiên, hôm nay ở trong bí cảnh cảm ơn ngươi!"

Mặc dù rất kiểu cách, nhưng nàng vẫn muốn nói.

"Ta biết ngay ngươi sẽ nói cái này, ta muốn nói là sau này bất kể ta làm cái gì, ngươi đều không cần phải nói cảm ơn, cũng không cho phép ngươi nói cảm ơn, bởi vì điều này đều là ta cam tâm tình nguyện, nếu như ngươi thật tâm thật ý muốn cảm ơn ta, vậy thì gả cho ta!"

Giọng của Đông Phương Linh Thiên rất lớn, trong lòng hắn không thoải mái, cảm thấy rất uất ức.

Mỗi lần đều cảm thấy lòng của hắn và Lăng Kỳ Tuyết đang nhích đến gần nhau, nhưng mỗi lần đấy Lăng Kỳ Tuyết đều bài trừ hắn ở ngoài thế giới của nàng, trừ cảm ơn chính là cảm ơn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất là thất bại.

Vì sao hắn làm nhiều như vậy, lòng của Lăng Kỳ Tuyết như là phong bế lại, thế nào cũng không nhìn thấy cũng không cảm nhận được!

Lăng Kỳ Tuyết ngẩn ra, sau đó lại trầm mặc thật lâu.

Tâm tư của nàng với Đông Phương Linh Thiên, nói nàng một chút cảm giác cũng không có đó chính là lừa gạt mình.

Trên thế giới này không có quan hệ nam nữ đơn thuần, một người nam nhân nhiều lần dũng cảm quên mình với một nữ nhân, ý nghĩa như thế nào, chỉ đơn thuần mà nói: Ta chỉ muốn làm như vậy, không cầu báo đáp.

Đó là vô nghĩa!

Có ai lại vô duyên vô cớ không cầu xin hồi báo của một người khác, cho dù là muốn nàng, đó cũng là một loại báo đáp.

Hôm nay Đông Phương Linh Thiên nói ra rõ rành rành như vậy, Lăng Kỳ Tuyết có chút bất đắc dĩ.

Nếu như nói ở lúc ban đầu nàng cảm nhận được tâm ý của Đông Phương Linh Thiên thì còn xem như là không có cảm giác, chút lẫn lộn này làm cho mình bị đánh lừa, vậy bây giờ, có phải nàng nên đối mặt với Đông Phương Linh Thiên hay không?

Nhưng mà, lòng của nàng đã sớm vỡ nát vì bị Mục Tề bị tổn thương rồi, còn có thể sửa chữa, còn có thể chứa nổi một người khác sao?

Nàng tự hỏi mình: Ít nhất tạm thời vẫn không làm được.

Nếu nói là báo đáp ân cứu mạng mấy lần, muốn lấy thân báo đáp gả cho Đông Phương Linh Thiên, nàng cũng có thể làm được, chỉ là, một đoạn thời gian ngắn ngủi chung đụng, nàng cảm nhận được Đông Phương Linh Thiên muốn không chỉ là người của nàng, mà là tình yêu toàn bộ con người của nàng.

Nàng vẫn có thể có được một người yêu hết lòng sao?

Lăng Kỳ Tuyết không dám khẳng định.

Lăng Kỳ Tuyết rơi vào trầm tư, mày liễu cong cong nhíu thật chặt, thống khổ đau đớn trong mắt kia đập vào ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên, cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp. . . . . .