Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 104: Tính sót




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ọe!

Đây là tự đào hố chôn mình, tuy nói những thứ không biết kia rất đẹp, nhưng nghĩ đến là từ trong miệng Dư Ly nhổ ra, còn nói là thức ăn của nàng, dạ dày của nàng thế nào cũng không chịu được cuồn cuộn, ngay trước mặt Dư Ly, ói  ra nước chua.

Hít sâu, Lăng Kỳ Tuyết tổn phí rất lớn hơi sức mới áp chế nước chua đang dâng trào trong dạ dày, không dám nhìn những thứ kia một cái.

Một tia hàn ý khủng bố đánh tới, sống lưng chợt lạnh, ngẩng đầu mới phát hiện. . . . . .

Dư Ly không vui, mới vừa rồi là Lăng Kỳ Tuyết nói muốn ăn thức ăn, nó phun ly bảo của mình ra, ngưng tụ nguyên khí tinh hoa của mình mà thành, dù là bạn lữ của nó, nó cũng đều không cho!

Nó tự nhận là đưa thức ăn tốt nhất cho Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết lại khinh thường thức ăn của nó, lại còn nói ở chỗ này với nó, đây không phải là lừa dối nó sao!

Dư Ly nhất thời nổi giận!

"Rống rống!"

Thân thể run lên, như núi nhỏ cổ ngẩng mặt lên, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Tiếng gầm khổng lồ dẫn đến sóng âm mãnh liệt, như một sóng trùng kích cường đại mãnh liệt đánh thẳng vào Lăng Kỳ Tuyết.

Đang ói đến choáng váng, không có chuẩn bị nàng lập tức bị sóng trùng kích cường đại này ném đi, thân thể như là một con diều bị đứt dây bay ra ngoài.

Dư Ly là thánh thú, nàng cũng chỉ là một tu luyện giả Nguyên tướng hậu kỳ nhỏ yếu, sóng trùng kích cường đại không phải thứ nàng có thể chống lại, thân thể của nàng như một chiếc thuyền lá nhỏ trong sóng lớn, trôi nổi dập dờn, hoàn toàn không thể tự mình khống chế.

Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát thân ở trong lòng, mẹ nó, ngàn tính vạn tính vẫn tính sai loại thú chán ghét này, biết phương thức chán ghét này đến làm nàng ghê tởm!

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể trách mình không thể khắc chế nôn mửa, chọc giận quái thú này.

Ba sáu kế, có chạy không!

Không vận khí chống cự, ngược lại, Lăng Kỳ Tuyết mượn cỗ lực lượng này chợt xông về phía trước.

Nếu Dư Ly này là bị trói ở đây, chắc có phạm vi hoạt động nhất định, nếu nàng có thể lao ra phạm vi năng lực của nó thì sẽ an toàn, đến lúc đó chỉ cần trở về đường cũ, là có thể trở lại cửa ra, chờ thời gian bí cảnh mở ra là có thể đi về.

Nào đoán được ma thú chết tiệt này lại biết ý nghĩ của Lăng Kỳ Tuyết, cũng không biết là làm như thế nào, sóng trùng kích phát ra ngoài lại có thể thu về, hơn nữa còn là trong nháy mắt thu về!

Đúng là thời gian trong nháy mắt, Lăng Kỳ Tuyết đã bị lực lượng khổng lồ của nó hút trở lại.

Mắt thấy cách miệng rộng của nó chỉ còn một khoảng cách ngắn, Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng ngưng tụ ra Hỏa Xà hung mãnh, tấn công vào trong miệng của Dư Ly, nhưng không có hiệu quả chút nào, thế lửa vào trong miệng của nó hóa thành vô hình, thân thể bị một lực lượng cường đại nắm chặt kéo vào, cách miệng của nó chỉ còn một mét.

Sự thật chính là tàn nhẫn như vậy, nhiều khi, cho dù ngươi có cam tâm hay không, ở trước mặt thực lực nghiền ép tuyệt đối, ngay cả hơi sức giãy giụa ngươi cũng không có.

Trong nháy mắt, Lăng Kỳ Tuyết như xuyên qua trở lại trước kia một phút chốc, thấy được đường hầm thời gian, thấy được cha mẹ đang ở thiên đường vẫy tay với nàng.

Lấy Ngũ Hành Kiếm ra, Lăng Kỳ Tuyết chuẩn bị sẽ lại chạy trốn khỏi miệng to như Ma Linh Giác Trư một lần nữa, dù thế nào, nàng cũng đều không thể tuyệt vọng.

Đột nhiên một lực lượng chống lại Dư Ly kéo lấy nàng.

Mặc dù nàng có thể cảm thấy cỗ lực lượng này không phải là đối thủ của Dư Ly, nhưng lôi kéo này dừng lại, Lăng Kỳ Tuyết đã nhân cơ hội tránh thoát trói buộc của Dư Ly, thoát khỏi nguồn sức mạnh này, rút lui xa ba mét.

Đây cũng không phải là khoảng cách an toàn, Lăng Kỳ Tuyết lùi về phía sau một khoảng cách lần nữa mới dừng lại.

Nghiêng đầu nhìn xem là ai cứu nàng, khi thấy một khuôn mặt xa lạ, trốn ở phía dưới một áo choàng lớn màu đen, không ngừng lẩm nhẩm khẩu quyết, phát ra lực hút muốn chống lại Dư Ly.

Người ta cứu mạng của nàng, Lăng Kỳ Tuyết cũng không nhàn rỗi, hét lớn một tiếng, gia nhập hàng ngũ chiến đấu, hỏa cầu truy mệnh như là không cần bắn đập lên người Dư Ly.

Áo choàng đen một mình đối phó với Dư Ly có chút khó khăn, nhưng từ khi Lăng Kỳ Tuyết gia nhập, chiến cuộc rất nhanh xảy ra biến hóa.

Bởi vì Dư Ly bị xích sắt kiềm chế, phạm vi hoạt động có hạn, mấy lần thiếu chút nữa chuyển bại thành thắng, bị Lăng Kỳ Tuyết và áo choàng đen áp chế gắt gao.

Cuối cùng, áo choàng đen thừa dịp lực chú ý của Dư Ly ở trên người Lăng Kỳ Tuyết thì chợt bay về phía sống lưng của nó, ở trên sống lưng của nó dán một phù lôi bạo, lại nhanh chóng quay trở về kéo tay Lăng Kỳ Tuyết lui về phía sau.

Phù lôi bạo nổ ầm ầm làm Lăng Kỳ Tuyết chấn động trực tiếp bị ù tai, trừ tiếng ầm ầm, cái gì cũng đều không nghe thấy.

Nhưng Dư Ly là thánh thú cường đại cũng không bị nổ chết, chỉ là trên sống lưng bị rách ra một lỗ thủng to.

Máu từ chỗ rách phun ra, đau đến mức Dư Ly ngẩng cổ phát ra tiếng gầm tức giận.

Tiếng gầm to lớn, như là cả không gian căn phòng đều bị chấn động, một giây kế tiếp sẽ như bị sụp đổ.

Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy càng ù tai hơn, thậm chí xuất hiện từng đợt đau nhói.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, từ trong Hỗn Độn Không Gian lấy ra một viên Phục Nguyên Đan, nuốt vào, vẫn không quên ném một lọ cho áo choàng đen: "Trước tiên bổ sung lực lượng rồi lại nói."

Nhìn Lăng Kỳ Tuyết ăn Phục Nguyên Đan như đường đậu, áo choàng đen cũng cong khóe môi lên, nhận lấy đan dược, đổ ra một viên nuốt vào, xem ra hắn còn nghèo hơn Lăng Kỳ Tuyết nhiều, ít nhất hắn cũng không dám ăn đan dược như đường đậu, rất nhiều đan dược tốt nhưng có tiền mà không mua được.

"Trên người ngươi còn có vật kia sao?" Lăng kỳ Tuyết hỏi.

Áo choàng đen biết nàng nói là phù lôi bạo, gật đầu một cái.

"Đợi lát nữa ta đi dẫn lực chú ý của nó, ngươi tìm một cơ hội thả vào trên sừng của nó, chỉ cần nó không có sừng, thì sẽ mặc cho chúng ta làm thịt!" Lăng Kỳ Tuyết nói xong đã phi người ra ngoài, đứng ở trước mặt của Dư Ly, ngăn tiếng kêu ầm lên: "Chọc giận ngươi là ta, chúng ta đến đánh một trận sống còn đi!"

Thật ra thì nàng nào có thực lực đó, nếu không phải là Dư Ly bị thương, nàng ở trước mặt con vật khổng lồ này sẽ bị giết ngay lập tức, nàng lớn tiếng khiêu khích chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của Dư Ly, cho áo choàng đen một cơ hội đến gần nó.

Dư Ly đang rống to bị thái độ phách lối của Lăng Kỳ Tuyết chọc giận lần nữa, gầm thét đưa móng vuốt đập về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết sớm đã chuẩn bị Ngũ Hành Kiếm, đâm về phía móng của nó, thế nhưng sức lực của nàng với Dư Ly mà nói chỉ là gãi ngứa, Ngũ Hành Kiếm căn bản là không đâm thủng lớp da cứng rắn Dư Ly, cũng may thanh kiếm này cũng là một thanh kiếm có lực ý chí ngoan cường vô cùng tốt, lại không bị Dư Ly bẻ gảy.

Dư Ly vốn giận tím mặt, nó nhớ là dùng toàn lực đập, lại không bẻ gãy được kiếm của nhân loại nhỏ bé này, thật là tức chết nó!

Hống hống hống!

Dư Ly dùng toàn bộ tinh lực đều muốn đập chết Lăng Kỳ Tuyết, không chút nào chú ý đến, áo choàng đen lặng lẽ đi vòng qua phía sau của nó, từng bước đến gần, sau đó chợt nhảy một cái, nhảy lên trên đỉnh đầu của nó, dán phù lôi bạo lên, cũng là một phù lôi bạo cuối cùng trong tay hắn.