Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ

Chương 61: Quyền Lực Đến Từ Thế




Chương 61

 Kim sắc quyền cương dâng trào, kình phong vút lên, khiến đám đông không khỏi sững sờ. Họ nghi ngờ mình đã nghe nhầm. 

 "Bá Vương Quyền?" 

 Địch Hàn bàng hoàng, không thể tin Tiêu Thần lại biết đến chiến kỹ nổi danh của hắn. Chẳng lẽ tên này vừa mới học được? Nếu đúng vậy, hắn thật sự quá phi thường. 

 Trong lòng Địch Hàn lạnh đi. Tên này, quả thực quá khủng bố, nhất định phải diệt hắn! 

 "Ta đã tu luyện Bá Vương Quyền suốt năm năm, ngươi sao có thể so bì?" Địch Hàn cười khẩy, kim quang từ Chiến Hồn Kim Nguyên Thạch tỏa ra rực rỡ. Tiêu Thần cảm nhận được khí tức cuồng bạo từ đó, đau nhói. 

 "Phải thế không?" Tiêu Thần bình thản đáp, quyền thế không hề suy giảm. Kim sắc khí diễm trên người hắn bùng nổ mạnh mẽ. 

 Răng rắc! 

 Hai nắm đấm va chạm, âm thanh xé gió và tiếng xương gãy vang lên. Địch Hàn sắc mặt biến đổi, ánh mắt hoảng hốt. 

 Phốc! Xương tay hắn gãy nát, máu tươi văng tứ tung. Hắn như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất hai mươi mét mới dừng lại. 

 "Làm sao có thể?" Đám đông kêu lên, không dám tin vào mắt mình. Địch Hàn, người vốn phòng ngự kiên cố, lại bị Tiêu Thần đánh bay bằng chính Bá Vương Quyền. Năm năm tu luyện của Địch Hàn liệu có thua kém một kẻ vừa học được kỹ thuật? 

 "Đây là Quyền Thế! Hắn đã lĩnh ngộ được Thế!" Hoàng Thiên Thần run rẩy, toàn thân nổi da gà. 

 "Quyền Thế? Chẳng phải chỉ những người có thiên phú đặc biệt mới có thể lĩnh ngộ sao?" Tiêu U nhìn Tiêu Thần với ánh mắt ngạc nhiên. Nàng cảm thấy càng lúc càng không thể hiểu được hắn. 

 Bỗng nhiên, Tiêu U nhớ ra điều gì, vội vã nói với Hoàng Thiên Thần: "Phu quân, ta nghĩ tới một sự kiện." 

 "Cái gì?" Hoàng Thiên Thần nhíu mày. 

 "Lần đó ta giao đấu với Tiêu Thần, hắn đã thi triển hàng chục loại chiến kỹ. Dù chỉ là Chiến Kỹ Nhất Phẩm hay Nhị Phẩm, mỗi loại đều được hắn tu luyện tới đỉnh cao," Tiêu U hít sâu. 

 "Hắn có thể đem hàng chục loại chiến kỹ tu luyện tới cực hạn?" Hoàng Thiên Thần hít một hơi lạnh, ánh mắt sáng lên sắc lạnh. "Kẻ này nhất định phải chết, nếu không Hoàng gia sẽ không được bình an." 

 "Nhất định phải giết hắn, nếu không Tiêu Thành sẽ rơi vào tay hắn," Tiêu U cũng tràn ngập lo âu. 

 Từ xa, Địch Hàn chật vật đứng dậy, máu me be bét, cánh tay phải lủng lẳng bên cạnh, mái tóc rối bời. Hắn không còn vẻ phong trần nhẹ nhõm như trước, mà chỉ biết kinh hoàng nhìn Tiêu Thần. Lau đi vết máu, hắn nói: "Tiêu Thần, ngươi vậy mà lĩnh ngộ Thế!" 

 "Thế? Hắn lĩnh ngộ Thế ư? Chỉ những người có thành tựu cao trong chiến kỹ mới có thể đạt được điều này. Thông thường chỉ có Chiến Tông và Chiến Vương mới làm được," Địch Hàn thầm nghĩ. 

 "Khó trách hắn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ tinh túy của Bá Vương Quyền. Tiêu Thần này quả là Yêu Nghiệt. Chiến Sư cảnh mà đã lĩnh ngộ Thế, thật hiếm có. Ngay cả Chiến Tôn cảnh cũng chỉ có vài người như vậy," Địch Hàn nghĩ thầm. 

 "Đáng tiếc hắn không gia nhập Chiến Vương Học Viện, nếu không sẽ có thêm một Yêu Nghiệt," một giọng nói khác lầm bầm. 

 "Cho dù đã lĩnh ngộ Thế, hắn cũng chỉ có Tứ Phẩm Chiến Hồn, số phận đã được định sẵn phải dừng lại ở Chiến Tôn cảnh!" 

 Ánh mắt mọi người cuối cùng cũng đổi khác về Tiêu Thần nhưng vẫn có vài kẻ khinh thường hắn, cho rằng Chiến Hồn mới quyết định được tài năng và thành tựu của một người. 

 Tiêu Thần không bận tâm đến những điều xung quanh, từng bước tiến về phía Địch Hàn. Khí thế của hắn như một vị chiến thần, không ai có thể so sánh nổi. Khi thấy Tiêu Thần tiến đến, ánh mắt Địch Hàn chợt lộ rõ vẻ hoảng sợ; cú đấm vừa rồi của Tiêu Thần suýt đã lấy đi mạng sống của hắn, giờ đây hắn chỉ còn quỳ một chân trên mặt đất, thở hổn hển. 

 "Ngươi không phải nói rằng ngay cả nơi như của ngươi ta cũng không phá nổi sao? Giờ thì sao, ngươi ngay cả đứng lên cũng không nổi?" Tiêu Thần cầm kiếm, tiến gần Địch Hàn, cười lạnh. 

 Sắc mặt Địch Hàn càng thêm khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần và nói: "Ta thừa nhận đã xem thường ngươi. Nhưng liên tục sử dụng Ngũ Phẩm và Tứ Phẩm Chiến Kỹ, ngươi còn có thể chịu đựng được không? Ngươi không thể giết ta nhưng chỉ cần nửa chén trà, ta có thể giết ngươi!" 

 "Thật vậy sao?" Tiêu Thần nhếch môi, trong giọng nói mang theo sự khinh thường. Địch Hàn thật sự quá tự mãn khi đánh giá một cách phiến diện. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Hắn cũng biết, Chiến Hồn Kim Nguyên Thạch không chỉ tăng cường sức phòng ngự mà còn có khả năng hồi phục. Nếu cho Địch Hàn nửa chén trà nhỏ, có lẽ Tiêu Thần khó lòng làm gì được hắn. Nhưng Tiêu Thần chắc chắn sẽ không cho hắn thời gian. 

 "Trước mặt ta, ngươi chỉ là một con gà đất, không thể chịu nổi một đòn. Vào thế giới thiên tài, ngươi sẽ chẳng có đất dụng võ." Địch Hàn tưởng Tiêu Thần sợ hãi nên cười nhạo. 

 "Thiên tài thế giới, ta không quan tâm. Nhưng…" Tiêu Thần cười lớn, kiếm trong tay đột ngột vẽ một đường tuyệt mỹ trong không trung. 

 Phốc phốc! Một vòng huyết kiếm bùng lên, ngay lập tức, một cánh tay của Địch Hàn bay vọt lên không trung, máu bắn ra như suối. 

 "Ngươi làm sao có thể?" Sắc mặt Địch Hàn tái mét, hắn cuối cùng cũng nhận ra mình đã đánh giá quá thấp thực lực của Tiêu Thần. 

 Hắn không biết rằng Tiêu Thần kiểm soát Hồn Lực vô cùng tỉ mỉ. Hơn nữa, U Linh Chiến Hồn có khả năng hấp thu thiên địa linh khí để hồi phục Hồn Lực, chỉ cần không liên tục thi triển chiến kỹ, hắn sẽ không bao giờ cạn kiệt sức mạnh. 

 "Ta không thể giết ngươi?" Tiêu Thần nở một nụ cười lạnh lùng, vung tay chém xuống lần nữa. 

 Bang! Không gian lại xuất hiện một luồng kiếm quang chặn lại kiếm của Tiêu Thần, kiếm khí văng tứ tung. 

 "Tiêu Thần, Địch Hàn đã thua. Tại sao ngươi lại muốn giết hắn?" Hoàng Thiên Thần bước lên, lên tiếng nhàn nhạt. 


 Hắn không nghi ngờ gì về lời nói của Tiêu Thần. Hắn Tôn Tử dám giết, hơn nữa lại còn giết ngay trước mặt Tôn Đình, giờ đây chỉ có một mình hắn, liệu có ai dám chắc rằng Tiêu Thần không dám ra tay? 

 "Hoàng huynh, cứu…" Địch Hàn cầu khẩn, ánh mắt đầy tuyệt vọng. 

 "Chết!" Theo một tiếng rít lên, một dải lụa xé gió chạm vào thân thể Địch Hàn, phốc một tiếng, thân thể hắn phân thành hai, lục phủ ngũ tạng rơi vãi đầy đất, một cảnh tượng đơn giản nhưng đầy tàn bạo. 

 Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch vì kinh hãi.