Đây không phải là mỹ nữ váy lục lúc trước Lục Vũ từng cứu tại khu thứ bảy hậu sơn sao?
Lúc đó, Lục Vũ đánh cắp nội đan Hỏa Vân mãng, tiểu quận chúa bị nanh độc gây thương tích nên Lục Vũ phải hút độc chữa thương cho nàng, sau đó bị phát giác nên hắn không thể không chạy trối chết.
Bây giờ quận chúa ra mặt, một mặt chính khí khiến cho Lục Vũ hết sức vui mừng, lúc trước quả nhiên không cứu lầm người.
Vương trưởng lão đương lúc nổi nóng, trừng quận chúa Đỗ Tuyết Liên một chút, khẽ nói: “Ta trừng trị hắn theo phép, hắn dám không nghe chống lại thì tự nhiên phải bị trừng phạt gấp bội. Cớ gì nói ta bắt nạt hắn?”
Tiểu quận chúa không vui, nói: “Nói hưu nói vượn, bọn họ đều bảo ngươi cố ý chỉnh người, chuyên dùng tư quyền.”
“Lớn mật! Ai dám nói ta chấp pháp bất công?”
Vương trưởng lão hét lên, ánh mắt đảo qua đệ tử toàn trường khiến cho từng người khẽ cúi đầu.
Tần Vân lớn tiếng nói: “Vương trưởng lão chấp pháp công chính, chí công vô tư!”
“Đúng, chí công vô tư.”
Đông đảo đệ tử hùa theo, có người bồi thêm: “Lục Vũ phách lối cuồng vọng, đáng phạt.”
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên khá tức giận, dù sao chỉ có một mình nàng thì không phản biện được, không nói rõ nguyên cớ.
Tiểu Đóa bước tới cạnh quận chúa, nói nhỏ hai câu bên tai nàng.
Đỗ Tuyết Liên sáng mắt lên, khẽ nói: “Chấp pháp công chính? Lừa gạt quỷ ấy! Ba ngày trước Lục Vũ luận bàn cùng người ở Võ Luyện đường cũng đã bị Đường trưởng lão trừng phạt rồi. Bây giờ đến đây lại bị phạt nữa, vậy có phải tiếp đó gặp trưởng lão nào cũng sẽ bị phạt tiếp không, như thế coi như Đường trưởng lão phạt không là gì cả à.”
Lục Vũ khen: “Nói hay lắm!”
Đỗ Tuyết Liên liếc mắt Lục Vũ, kiêu ngạo ngẩng đầu bộ dáng ta đây đắc ý, bản quận chúa là ai, nhiêu đó chỉ chút lòng thành mà thôi.
Vương trưởng lão cạn lời, quận chúa nói có lý đấy chứ.
Lục Vũ đã bị phạt khổ dịch ba ngày ở Khí tông.
Bây giờ phạt nữa thì sẽ bị hiềm nghi, ngươi đây không phải đang cố ý chỉnh người khác sao?
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Vương trưởng lão đam lao phải theo lao, hắn nếu chịu thua há chẳng phải bị một hoàng mao nha đầu tiểu quận chúa khiến bẽ mặt sao?
Nếu thế sau này hắn còn mặt mũi nào gặp người nữa đây?
Cứ như thế, Vương trưởng lão chỉ có thể kiên cường đến cùng, hôm nay nhất định phải phế đi Lục Vũ.
“Võ tông có quy củ của Võ tong, hắn đã đến chỗ ta thì phải tuân thủ quy tắc của ta. Dám can đảm cãi lại không nghe thì phải bị nghiêm trị không thể tha. Người đâu, bắt hắn lại cho ta, ta muốn phế một thân tu vi của hắn, trói hắn trên cọc gỗ phạt nắng, lấy đó công chính răn đe! Ngày sau ai dám tái phạm thì đây là tấm gương.”
“Ngươi dám!”
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên một mặt nộ khí, hoàn thân ngăn trước mặt Lục Vũ.
“Ai dám động đến hắn thì sẽ là địch của ta!”
Tiểu quận chúa gan góc phi thường khiến Lục Vũ vừa mừng vừa sợ, hơi bội phục sự chính nghĩa của nàng.
Đông đảo đệ tử chân truyền chần chờ, quận chúa Đỗ Tuyết Liên là công chúa bạch tuyết trong đệ tử chân truyền, là tồn tại nữ thần, một trong tam đại mỹ nữ của Thanh Sơn tông.
Quan trọng hơn là thân phận của nàng, người bình thường không trêu chọc nổi.
Tần Vân khá tức giận, Đỗ Tuyết Liên chết tiệt này lại lên cơn, chạy tới mạo xưng đại năng này nọ phát huy tinh thần trọng nghĩa gì hả?
Lúc đầu Vương trưởng lão đã lên tiếng muốn phế Lục Vũ, đây là điều mà Tần Vân muốn nhìn thấy.
Bây giờ nửa đường lại hiện ra một Trình Giảo Kim khiến cho Tần Vân tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Phương Thanh Sơn ánh mắt như băng, Đỗ Tuyết Liên càng che chở Lục Vũ thì hắn càng ghét đối phương, địch ý càng sâu hơn.
Vương trưởng lão căm tức nhìn Đỗ Tuyết Liên, cả giận nói: “Đừng ỷ thân phận mà ở đây hồ nháo, lập tức rời đi cho ta. Bằng không ta trực tiếp oanh ngươi ra ngoài.”
Đỗ Tuyết Liên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ lên, không hề lui bước nói: “Ngươn ỷ lớn hiếp nhỏ, lạm dụng tư hình, chấp pháp bất công, ta không đồng ý, ngươi dám động đến ta thử xem”
Nàng là tiểu quận chúa, là đại tiểu thư được cưng chiều nhất tây bộ thất thành Thiên Nguyệt đế quốc, dù ở Thanh Sơn tông thì các trưởng lão cũng phải nhường nàng, ai dám không không trêu chọc nàng chứ?
Vương trưởng lão hiển nhiên cũng không muốn chọc tới nàng, nhưng hôm nay đâm lao phải theo leo, mặt mo không có chỗ xuống đài nên chỉ có thể kiên trì làm bừa.
“Không biết tôn ti, cút ngay cho ta.”
Vương trưởng lão vung tay lên muốn bức lui tiểu quận chúa, bắt Lục Vũ, mau chóng kết thúc chuyện này tránh cho đêm dài lắm mộng, sinh thêm sự cố.
Tiểu quận chúa Đỗ Tuyết Liên phản ứng chậm hơn, không nghĩ tới Vương trưởng lão dám ra tay, đến khi cảm thấy tình huống không ổn muốn né tránh thì đã không kịp.
Tiểu Đóa bị dọa kinh hô kêu to.
“Tránh mau...”
Lục Vũ ánh mắt khẽ biến, nguy hiểm trước mắt, tay trái chộp ôm tiểu quận chúa vào trong ngực, tay phải đấm ra một quyền, Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động, linh lực cuồn cuộn tuôn ra mãnh liệt thi triển ra Cửu Bạo Kinh Lôi quyền.
ẦM!
Một tiếng vang thật lớn, Lục Vũ bắn ngược ra, miệng phun máu tươi, thân chịu trọng thương.
Tiểu quận chúa bị máu tươi xượt qua tai gây giật mình, bây giờ mới ý thức được bản thân bị người ôm ấp, cảm nhận được một loại an toàn khó nói nên lời.
Một giây sau, tiểu quận chúa đỏ mặt, duyên dáng gọi to: “Lục Vũ, ngươi thụ thương rồi?”
Vương trưởng lão là Tụ Linh ngũ trọng cảnh giới, Lục Vũ mới Tụ Linh nhất trọng, trong lúc vội vã đỡ một kích thịnh nộ của Vương trưởng lão thì không bị thương mới là chuyện lạ.
Càng quan trọng hơn là Lục Vũ vì không muốn tiểu quận chúa bị thương mà đưa nửa thân trên tiếp một kích nên Nhu Cốt Thốn Kình không thể phát huy ra công hiệu vốn có.
“Đáng giận, mau buông nàng ra.”
Phương Thanh Sơn giận dữ, những đệ tử chân truyền thầm yêu tiểu quận chúa cũng đang mắng to, đây là nữ thần của trung viện đấy, không ngờ cứ thế bị Lục Vũ ôm.
Vương trưởng lão chấn động thân thể, khẽ nói: “Khí lực cũng không nhỏ, đáng tiếc ngươi phạm phải môn quy, thần tiên cũng khó thoát. Quỳ xuống cho ta.”
Vương trưởng lão nhoáng người thoát biến, tay phải năm ngón hóa trảo chộp tới đỉnh đầu Lục Vũ không chút nương tình.
Tiểu quận chúa di động thân thể bảo vệ Lục Vũ, mắng: “Ngươi dám động đến một sợi tóc của hắn... a...”
Chưa nói dứt câu thì tiểu quận chúa bị một cỗ ám kình bắn ra.
Tiểu Đóa vọt tới vừa vặn đỡ tiểu quận chúa.
Lục Vũ nội thương không nhẹ, ánh mắt lộ ra một tia hàn quang, ngồi chờ chết không phải là phong cách của hắn, hắn muốn phản kháng!
Hít một hơi thật sâu, Lục Vũ nghiêng người né tránh, lượn vòng ra quyền, thi triển U Linh Quỷ Trảo, tăng cảm giác lực lên mức tối đa, phối hợp với Thốn Tâm Vạn Kình, mười mạch trong cơ thể chấn động, triển khai đánh nhau với Vương trưởng lão.
“Còn dám phản kháng, quỳ xuống.”
Vương trưởng lão đột nhiên sử tuyệt chiêu, trong nháy mắt áp sát Lục Vũ, đại thủ nhắm xuống bả vai hắn.
Lục Vũ cảm giác được nguy hiểm nhưng tốc độ phản ứng lại không kịp, đây là do chênh lệch cảnh giới không thể nào san lấp được.
“A, không tốt, tránh mau...”
Tiểu quận chúa phát ra kinh hô, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Lục Vũ trầm vai nhích sang một bên, mặc dù không thể tránh được toàn bộ nhưng lại có thể giảm tổn thương xuống mức thấp nhất.
Một kích này hắn không tránh được nhưng loại thủ pháp ứng đối hắn lại thể hiện rất lão luyện.
“Lần này xem ngươi có chết không!”
Tần Vân đắc ý cười to, Phương Thanh Sơn cũng ước mong gì Lục Vũ chết dưới tay Vương trưởng lão.
Ngay trong thời khắc quan trọng đó, một mũi tên phá không bay tới, lướt qua tai Lục Vũ găm lên vai phải Vương trưởng lão khiến đối phương bay ra xa mấy trượng, vừa vặn hóa giải nguy hiểm cho Lục Vũ.
Đông đảo mọi người đang mong đợi khoảnh khắc Lục Vũ bị Vương trưởng lão đánh chết, nào ngờ được Vương trưởng lão lại bị bắn bay ra xa, hét lên đau đớn.